Khoảng cách mười trượng đối với người bình thường mà nói vốn không có nhiều ý nghĩa, không xa nhưng cũng chẳng gần, nhưng đối với cảnh giới Động Huyền mà nói, đó chính là tầm nguy hiểm hay thậm chí chính là tử vong. Bởi cho dù là đại kiếm sư hay niệm sư, chỉ cần bước vào cảnh giới Động Huyền liền có thể tùy ý tiến hành công kích trong phạm vi mười trượng.
Mưa xuần ào ào trút xuống cỗ xe ngựa, rơi vào trên người tên xa phu tuấn tú, thỉnh thoảng tấm màn xe lại bị mấy cơn gió lạc thổi cho phất phơ để lộ vạt áo kiểu cổ bên trong, chỉ là khó mà nhìn rõ được người đó là ai... Chủ nhân ngồi bên trong cỗ xe ngựa là một lão nhân có khuôn mặt hoài cổ, lông mày sầu khổ cụp xuống, nếp nhăn khắp trán giống như cả cuộc đời lão chỉ toàn là khổ đau.
Lão tên là Tiêu Khổ Vũ, cường giả được phụng dưỡng trong quân đội đế quốc Đại Đường, từ hai mươi năm trước đã tiến vào cảnh giới Động Huyền, mấy ngày trước được bí mật triệu hồi về kinh cho kế hoạch tẩy trừ tối nay.
Ngoài xe ngựa gió thảm mưa sầu, trong xe Tiêu Khổ Vũ lại giống như không hề có cảm giác. Hai tay đặt trên đầu gối khô gầy khẽ run, ngón cái tại vất vơ như cành cây khô đang không ngừng lúc lắc trên một mảnh đất khô cằn. Lão nhắm hai mắt lại, trước mắt lão là tấm màn che mà chỉ cần vén nhẹ một cái là có thể thấy đại môn Triều phủ, nhìn rõ ràng Triều Tiểu Thụ đang khoanh chân ngồi trong đêm mưa gió.
Mưa gió xung quanh Xuân Phong Đình dường như bị một lực lượng nào đó nhiễu động mà trở nên náo loạn, chao đảo, từng cơn chấn đống khó mà nhận biết được đang không ngừng tụ tập lấy thiên địa nguyên khí.
Ngồi dưới con mưa to, Triều Tiểu Thụ khẽ mím môi, chiến đấu từ sẩm tối đến lúc này mới thấy nam tử trung niên có vẻ ngoài tuấn lãng lần đầu tiên xuất hiện thần sắc nghiêm trọng. Hắn phải dồn toàn bộ tinh thần đi đối phó vị niệm sư thần bí ngồi trong xe ngựa kia, cho nên tầm mắt hắn rũ xuống, chẳng hề bận tâm đến mười mấy tên binh lính tuyệt vọng mà phất tay thật mạnh trong cơn mưa xối xả bắn văng cả nước mưa lẫn bùn đất xung quanh.
Theo thủ chưởng biến ảo không ngừng, thanh kiếm mỏng trong màn mưa như một tia chớp "véo" phóng nhanh trở về từ bên trong Thính Vũ Lâu, màn đêm bị xé rách một rít lên một cách thảm thiết, bằng một tốc độ khó mà tin nổi lướt qua bờ tường đâm thẳng về cỗ xe ngưa.
Chỉ nghe trong xe ngựa yên tĩnh dưới mưa vẳng lại một tiếng:
- Ài...
Thanh kiếm mỏng như cầu vồng bị lực lượng trong một tiếng kia túm chặt lấy, hoặc giả là bị những sợi nguyên khí cuốn lấy không buông, khiến cho nó vừa mới bay qua tường đã bị buộc phải dừng lại, sau đó như con diều đứt dây bay xéo qua đâm thẳng lên vách tường đối diện, cuối cùng rớt xuống theo từng giọt mưa xuân.
Tiếng vẳng từ cỗ xe ngựa như đã siêu thoát khỏi phạm trù không gian thời gian, từ ngoài mười trượng đến khi lọt vào tai Triều Tiểu Thụ lại như tiếng sấm động.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Triều Tiểu Thụ cảm giác như trái tim hắn bị một bàn tay vô hình bóp chặt khiến nó nảy lên mạnh như trống trận dồn dập không dứt, làm hắn lập tức mất đi khống chế đối với phi kiếm. Hắn biết rõ nếu không phản ứng lại thì chắc chắn chỉ chớp mắt sau cái trống trận kia sẽ bị đánh thủng, cũng có nghĩa là trái tim hắn sẽ bị người trong cỗ xe ngựa kia bóp nát.
Tên niệm sư ngồi trong cỗ xe ngựa rốt cuộc là ai?
Môi mỏng khẽ nhếch, Triều Tiểu Thụ nhanh chóng đưa tay lên vỗ vào ngực mình ba chưởng "bộp bộp bộp" khiến nước mưa trên áo bắn tung tóe. Hắn đã cưỡng ép tự phong bế khí hải bản thân, cả người cũng nương theo lực đẩy mà phiêu phiêu lưới qua đại môn trước phủ tiến lại con đường mưa gió bên ngoài.
Hai tay chồng lên nhau ấn xuống mặt đất, Triều Tiểu Thụ cảm giác nguyên khí khắp nơi đang rung động mơ hồ dệt thành một tấm lưới vô hình. Hắn hít sâu một hơi, cất bước đi thẳng về phía trước.
Càng tới gần cỗ xe ngựa, sắc mặt hắn lại càng tái nhợt, chỉ có đôi mắt là sáng ngời lạ thường, vẻ thong dong bình tĩnh đã sớm biến thành nét kiên nghị tới lạnh lùng. Dù cho mỗi bước đi, hắn sẽ bị nguyên khí trong đường nhỏ chấn động tạo thành thương tổn tinh thần lẫn thể xác rất lớn, dù cho mỗi bước đi, hắn sẽ phải chịu đựng công kích càng thêm sắc bén của tên niệm sư lợi hại ngồi trên xe kia, hắn vẫn trì tiến lên. Bởi vì hắn cần phải tới gần cỗ xe đó.
Lúc trái tim Triều Tiểu Thụ nảy lên kịch liệt, Ninh Khuyết đã cảm giác có gì đó khác thường, hắn nghe thấy tiếng gì đó giống như trốn trận trong trận mưa xuân phủ kín bầu trời này. Hắn biết thứ tiếng đó phát ra từ trong người Triều Tiểu Thụ, hẳn là bị niệm lực điều khiển thiên địa nguyên khí tấn công thẳng vào ngũ tạng kẻ địch.
Thủ đoạn này thoạt trông vô cùng thần kỳ, cũng không có cách nào phòng bị. Ninh Khuyết đứng trong mưa mà cả người cứng đờ, bàn tay cầm đao cũng rét lạnh, hắn biết kẻ địch đáng sợ nhất đã xuất hiện rồi.
Triều Tiểu Thụ bước về phía cỗ xe ngựa, toàn bộ tinh thần đã tập trung vào kẻ địch trong xe, nên cũng không có thời gian phân tâm hướng dẫn cho Ninh Khuyết nên làm thứ gì.
Ninh Khuyết đã từng thấy lão nhân Lữ Thanh Thần ra tay, hắn rõ ràng niệm sư lợi hại ra sao, khủng bố như thế nào, vậy nên hắn biết rõ lúc này cần phải đè nén sợ hãi trong lòng xuống. Với hiểu biết của hắn, thân thể yết ớt chính là yếu điểm chí mạng của niệm sư, nếu muốn sống, hắn và Triều Tiểu Thụ phải tìm cách để áp sát lại người đối phương để ngăn cản kẻ địch minh tưởng.
Từ cửa chính Triều phủ tới cỗ xe ngựa chỉ khoảng mười trượng, cả con đường được phủ trong màn mưa nặng hạt. Với khoảng cách này, đại niệm sư có thể điều khiển nguyên khí trong trời đất bỏ qua khoảng cách, bỏ qua bất cứ thứ gì gọi là hạn chế không gian để công kích kẻ địch. Nhưng hắn chỉ là một người bình thường, phải làm cách nào để chặt đứt minh tưởng của đối phương đây?
Chân phải nện mạnh xuống nền đá xanh làm vũng nước mưa đọng lại bắn lên tung tóe, thân thể Ninh Khuyết như cuồng phong cuốn theo lá vụn "vèo" một tiếng lướt ngang qua chỗ cửa chính rồi nhảy lên giữa không trung.
Thân thể vừa vọt lên trên trời, tay phải thu đao lại vào vỏ một cách tinh chuẩn rồi cầm lấy lông vũ trên mũi tên, tay trái thì rút ra một thanh cung bằng gỗ dương chắc chắn.
Hắn lưới đi trong mưa, nhanh chóng kéo mạnh cây cung gỗ dương chắc chắn rồi lắp tên bắn, chỉ chớp mắt phóng ra bốn mũi tên.
Bối mũi tên như tia chớp trong mưa xuyên thẳng đến cỗ xe ngựa.
Đến khi hai chân Ninh Khuyết giẫm xuống mặt đất đọng đầy nước, mũi tên đã lướt qua bên người Triều Tiểu Thụ, có thể thấy tốc độ và lực xuất tiễn của hắn kinh người thế nào.
Nếu đã cần nhanh chóng, vậy thì chẳng lý nào lại dừng lại cả. Hai chân Ninh Khuyết liên tục đạp lên mặt đường, thân thể nghiêng xuống như một con báo phóng điên cuồng về phía cỗ xe ngựa, cây cung bằng gỗ dương trước người được kéo căng ra, lại một mũi tên "phựt" bắn ra ngoài.
Trong đêm mưa gió, hắn vừa chạy vừa bắn.
----------oOo----------