Ngõ bốn mươi bảy lúc này được phủ bởi một màn đêm thâm trầm, cửa lớn Đại Bút Trai bị người đẩy ra, sau đó nhanh chóng đóng lại, ngọn đèn dầu ảm đạm bên trong giống như sao băng chớp lên một cái rồi vụt tắt.
Ninh Khuyết cởi thanh vũ khí nặng nề phía sau ra, xé toạc mớ vải dù màu đen bên ngoài rồi cởi chiếc áo do thấm nước mưa đã trở nên nặng trịch cho Tang Tang, hỏi một câu như thường lệ:
- Đói bụng rồi, mì đã nấu xong chưa?
Tang Tang đưa khăn lông khô ráo cho hắn rồi liên tục gật đầu, vui vẻ trả lời:
- Để ta bưng lên cho ngươi.
Một bát mì nóng hổi lập tức được bưng lên, vẫn là bốn miếng hoa tiêu, hành tây so với bình thường nhiều hơn không ít, trên mặt mì lại đổ trứng lên tạo nên một màu vàng tươi pha lẫn trắng óng ánh cực kỳ khó thấy. Giết người xác thực mệt hơn cuốc đất không ít, Ninh Khuyết lúc này toàn thân ướt đẫm, cái bụng càng là đói âm ỉ, hắn làm sao có thể chống lại sự hấp dẫn của hành tây và trứng tươi. Hai mắt lập tức sáng ngời, buông khăn lông ra khỏi mặt, hắn nâng lên chiếc đũa bắt đầu ăn, trên mặt lộ ra vị sung sướng tới cực điểm.
Thấy hắn ăn cao hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen của Tang Tang cũng cực kỳ vui vẻ, cầm lấy cái khăn mặt đã hơi ẩm ướt, nàng ta đứng phía sau bắt đầu thay hắn lau tóc, thỉnh thoảng còn nhắc nhở hắn mì rất nóng đừng nên ăn quá nhanh.
Đúng lúc này, trong ánh sáng lờ mờ của cửa hàng vang lên hai tiếng ho khan, những dường như không hề khiến ai chú ý tới, lão đại thành Trường An nhìn hai chủ tới nói chuyện mà chẳng thèm đoái hoài tới mình nên nhịn không được mở miệng:
- Mì thật thơm!
Mấy canh giờ trước khi Triều Tiểu Thụ đi vào Lão Bút Trai cũng nói câu này đầu tiên.
Tang Tang tiếp tục thay Ninh Khuyết lau tóc, xem như chưa từng thấy người này, cũng không nghe thấy gì cả. Ninh Khuyết thì phản ứng lại có một chút khác lúc trước, vừa vùi đầu ăn mì vừa nói trổng:
- Cho hắn một bát đi.
Một lúc sau bát mì thứ hai được bưng lên, Triều Tiểu Thụ nhìn xung quanh, phát hiện ngoại trừ ghế bành ra thì cũng không còn thứ gì có thể ngồi được, hắn cũng không thèm để ý bèn ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Ninh Khuyết, cầm đôi đũa bắt đầu ăn, lúc này hắn phát hiện ra bát của hằn cùng Ninh Khuyết dường như không giống nhau.
Bốn khỏa hoa tiêu, ba mươi khỏa hành tây, nhưng lại không có trứng tươi.
Hắn nhịn không được cầm lấy chiếc đũa gõ nhẹ lên bát nhắc nhở, Ninh Khuyết dùng ánh mắt còn lại lướt qua, suýt nữa cười thành tiếng quay đầu hướng Tang Tang nói:
- Không cần keo kiệt quá, đập cho hắn thêm quả trứng.
Trứng tươi rốt cuộc tới, Ninh Khuyết cùng Triều Tiểu Thụ bưng lấy cái bát to như cái chậu nhỏ húp soàn soạt, Tang Tang ngồi xổm trước hai người không xa, nàng đem bộ y phục cùng mảnh vải bố bỏ vào trong chậu, trong cửa hàng mỗi người đều lo việc của mình, không ai mở miệng nói chuyện.
Không biết đã qua bao lâu, Ninh Khuyết cuối cùng đặt bát xuống, sau đó thoải mái hơi ngửa người về phía sau, Nhìn Triều Tiểu Thụ ngồi bên cạnh, hắn mở miệng:
- Ta giết tổng cộng hơn năm người đấy, ngươi tính lại lần nữa... Đừng quá keo kiệt đấy, vả lại chính ta nói Tang Tang cho ngươi thêm trứng tươi nhé.
Triều Tiểu Thụ cầm bát nhìn hắn cười khổ nói:
- Ngươi ở chỗ này đợi ta, hai ngàn lượng sáng mai sẽ có ngươi mang tới giao.
- Thành giao.
Ninh Khuyết nhìn như tùy ý, tâm tình lại có chút kích động, về phần Tang Tang đang ngồi xổm bên cạnh chậu đồ hong quần áo càng chăm chú, tay nhỏ đã lúc nắm chặt từ lúc nào, nàng âm thầm tính toán hai ngàn lượng bạc là bao nhiêu đồng.
Tang Tang sắp xếp bát chuẩn bị mang đi rửa, Triều Tiểu Thụ có chút lưu luyến đem bát mì còn non nửa nước súp đưa đi, sau đó lông mày có chút nhăn lại đoạn nâng ống tay áo lên cao che môi lại, lúc buông tay ra đã nhiều hơn vài vết máu loang lổ.
Ninh Khuyết nhìn ống tay áo của hắn, biết rõ trận chiến lúc trước đã khiến vị nam tử trung niên cường đại này bị thương không nhẹ, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Không sao chứ?
Triều Tiểu Thụ nhận chén trà thường do Tang Tang đưa tới, mỉm cười cảm tạ rồi bình tĩnh uống một ngụm, nói:
- Không cần lo lắng. Ta thuở nhỏ lớn ở khu ổ chuột đông thành, cả đời này không biết đã đánh nhau bao nhiêu trận, thương thế nặng hơn lần này cũng chẳng đếm được nữa, có nhiều lần ta cùng kẻ thù đánh tới nỗi máu me đầy người, tưởng như không bò dậy nổi, nhưng cuối cùng ta vẫn có thể đứng lên cho chúng một kích chí mạng cuối cùng.
Ninh Khuyết tự giễu nói:
- Một tên lưu manh chỉ biết ẩu đả đánh nhau lại có thể tu hành, ta lợi hại thế này mà sờ mãi không tới cảnh cửa tu hành. Ông trời thật sự mù rồi.
Triều Tiểu Thụ cười cười, cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa, cả đời sống trong bóng đêm giang hồ nơi Trường An này, cuối cùng trở thành Động Huyền thượng phẩm đại kiếm sư cũng có chút cơ duyên, nhưng nhiêu đó cũng không đáng nói tới.
- Ngươi từng nói đêm nay át chủ bài của ngươi có thể tự động hiện thân?
Ánh mắt Ninh Khuyết xuyên thấu qua khung cửa sổ bằng gỗ hướng về hoàng cung nơi xa nói:
- Ta hiện tại có thể đoán được át chủ bài của ngươi hẳn là người trong cung, có bối cảnh thâm sâu như vậy khó trách ngươi không cần để ý tới mặt mũi mấy tên quan phủ Trường An.
- Đại khái sau tối nay, toàn bộ đế quốc sẽ trở thành người hâm mộ của ta, bởi vì ta có thể đứng sau một người như vậy.
Triều Tiểu Thụ bình tĩnh nói:
- Chẳng qua có kẻ nào biết được vì điều này ta đã phải trả giá cái gì.
- Thay người trong nội cung làm việc thì phải trả giá gì sao?
Ninh Khuyết hỏi.
Triều Tiểu Tụ bật cười thật to, nói:
- Nếu như những năm này không phải bị công việc quấn chân, mỗi khi vị trong nội cung kia muốn làm gì ta đều phải đi xử lý thì ta đã sớm đột phá Động Huyền, bước vào cảnh giới Tri Mệnh từ lâu.
- Chỉ mỗi thế thôi?
Ninh Khuyết tiếp tục hỏi.
Triều Tiểu Thụ không biết nghĩ đến chuyện gì mà trầm mặc một lúc, nụ cười trên mặt đã có chút nhạt, chậm rãi nói:
- Còn cần ngươi trả giá tâm huyết. Làm việc đều phải chú ý tới đại cục, như vậy nhiều lúc sẽ không được thống khoái, bởi muốn bức đối thủ sử ra hết át chủ bài, ta cần phải ẩn nhẫn mấy tháng, thế nên ngay cả huynh đệ mình ta cũng không thể bảo vệ được.
Nghe được câu này, tay phải Ninh Khuyết hơi cứng nhắc, hắn biết rõ đang nói tới Tiểu Hắc Tử, chỉ có điều hắn không thể nói ra mối quan hệ của mình với tiểu Hắc Tử nên đành cúi đầu hỏi:
- Huynh đệ ngươi chết như thế nào?
- Vị huynh đệ của ta tên là Trác Nhĩ, chính là một gián điệp, quân bộ cử hắn đến tiềm ẩn bên cạnh để tra xem ta có câu kết cùng Nguyệt Luân Quốc hay không, kỳ thực bọn chúng muốn tìm cái cớ để động thủ với Xuân Phong Đình, thậm chí là vu oan cho ta.
- Nhưng huynh đệ thì mãi là huynh đệ. Hắn đem tất cả sự tình kể cho ta biết, tự nhiên cũng sẽ không điều tra ta báo cho quân bộ, càng không vu oan hãm hại ta. Thân là người Đại Đường, hắn không thể bán đứng quân bộ cùng bí mật quốc gia, vậy nên mấy tháng rồi hắn bị kẹp ở giữa cực kỳ thống khổ.
Triều Tiểu Thụ mắt khẽ cụp xuống mở miệng:
- Lúc này nghĩ lại, mặc dù có thể làm cho vị trong nội cung kia tức giận, ta cũng sẽ sớm đi nói cho hắn toàn bộ chân tướng sự tình, có lẽ như vậy hắn cũng sẽ chết, nhưng trong đoạn thời gian đó sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Ninh Khuyết tùy ý hỏi:
- Ngươi còn chưa nói hắn chết như thế nào?
- Gián điệp vốn là công việc cực kỳ nguy hiểm, nếu như bị phát hiện, tùy thời đều có khả năng mất mạng, mà ngay khi hắn quyết định dừng lại, hắn càng có thể nghênh đón tử thần nhanh hơn. Ngày đó hắn quyết định đem toàn bộ kế hoạch quân bộ nói cho ta, cuối cùng bị quân bộ phát hiện, vì vậy hắn lập tức bị thanh trừ, hắn chết chính ở khu này, nơi cửa hàng đối diện.
Triều Tiểu Thụ nhìn về cánh cửa gỗ nơi cửa hàng, lại như nhìn về mặt tường màu tro ẩn hiện phía sau kia.
Ninh Khuyết trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Động thủ lúc đó chính là tên kiếm sư Nam Tấn?
- Đúng.
Triều Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía thiếu niên khuôn mặt còn non nớt này mỉm cười nói:
- Từ nay về sau ta và ngươi cũng là huynh đệ.
Lông mày Ninh Khuyết khẽ chau lên, cười cười đáp lại:
- Đùa cũng không nên quá lố như thế chứ?
Triều Tiểu Thụ miệng nở nụ cười nói:
- Mạng sống thứ nhất, thứ hai là huynh đệ. Loại chuyện này vốn chỉ đơn giản như thế thôi.
- Mạng sống thứ nhất, có điều thứ hai là tô mì trứng tươi.
Ninh Khuyết lắc đầu cười nói:
- Từ huynh đệ này có vẻ như đang bị lạm dụng, những vị huynh đệ nổi tiếng mà ta biết, nếu như không phải những "huynh đệ" khác may mắn chết trước đó, thì sau này những kẻ gọi nhau bằng “huynh đệ” đó cuối cùng đều trở mặt thành thù, chém giết lẫn nhau tới chết. Tối hôm nay ta chỉ muốn giúp người, thuận tiện kiếm thêm ít tiền, ngươi không cần phải nói ra những điều như thế, có lẽ ngươi nên tìm một điều gì đó ý nghĩa hơn trong cuộc sống đi.
Lông mày Triều Tiểu Thụ chậm rãi nhướng lên, đầy hứng thú đánh giá ninh Khuyết, hắn nghe câu trả lời đầy thuyết phục vừa rồi có chút ngoài ý muốn:
- Nhỏ tuổi như người nhưng thế giới trong mắt lại toàn là u ám, ta hiện tại rất tò mò quá khứ của ngươi, nếu có hứng, sau này ngươi có thể kể cho te nghe, nhớ rõ nhất định báo cho ta, ta sẽ mời ngươi uống trà.
Ninh Khuyết hồi đáp:
- Những chuyện đó chính ta còn không muốn nhớ lại huống chi đem kể cho người khác nghe chứ.
Triều Tiểu Thụ mỉm cười nói:
- Được rồi, ngoại trừ bát mì trứng kia thì ngươi cho rằng ý nghĩa chính thức của cuộc sống là gì?
- Theo như sinh hoạt thường ngày thì hiển nhiên là sự nghiệp và tình yêu, hoặc có thể nói là tiền tài cùng nữ nhân. Ta biết rõ ngươi cảm thấy những lời này rất hoa mỹ, có thể ngươi thấy ta bây giờ cũng vậy, nhưng ngươi có thể dừng ngay nụ cười sâu xa khó hiểu trên mặt lại được không?
Ninh Khuyết lắc đầu bất đắc dĩ, để cho vị lão đại thành Trường An này hiểu rõ cái gì gọi là ý nghĩa, hắn bèn đi lại gần Tang Tang hỏi:
- Ngươi cảm thấy mấy cô nương trong Hồng Tụ Chiêu ai là người có thể thích hợp làm thiếu nãi nãi của ngươi?
Tang Tang đưa đôi bàn tay nhỏ bé xoa xóa lên tạp đề, hai đầu lông mày nhăn lại suy nghĩ nửa ngày mới lí nhí nói:
- Ta cảm thấy vị cô nương ngồi thứ hai bên tay trái của ngươi rất tốt.
- Đó là Lục Tuyết cô nương.
Ninh Khuyết nghĩ tới vòng eo mềm mại của cô nương nọ không khỏi mỉm cười gặng hỏi:
- Vì sao ngươi cho rằng cô nương ấy thích hợp làm vợ ta?
Tang Tang mở to cặp lông mày lá liễu chăm chú đáp:
- Phấn trên mặt được bôi rât đều, hàm răng trắng, cảm giác khi cười lên rất sạch sẽ, nhìn xem cảm thấy rất khỏe mạnh, hơn nữa ta nhìn trộm eo mông của nàng ta rồi, có lẽ sau này sinh con rất tốt.
Ninh Khuyết quay đầu nhìn Triều Tiểu Thụ cười một cách đắc ý.
Triều Tiểu Thụ nhìn lúm đồng tiền trên má trái khuôn mặt đang mỉm cười của Ninh Khuyết, thầm nghĩ mỗi ngày hắn trông coi cửa hàng đều cùng thị nữ mới lớn của mình bàn luận về vấn đề nam nữ, ai thích hợp làm lão bà, chẳng lẽ đây là ý nghĩa cuộc sống sao?
Đột nhiên hắn nhớ tới lúc trước khi rời Lão Bút Trai, cô thị nữ nhỏ này dựa vào cửa trước tiễn đưa, đến khi trở lại Lão Bút Trai lại mang đến hai bát mì trứng tươi nóng hổi, nghĩ đến việc mình bị bỏ quên trong góc bởi bởi sự tự nhiên vô cùng của hai chủ tớ nhà này khiến hắn dần dần cảm nhận được điều gì đó. Cười lên một cái, hắn mở lời:
- Thì ra ý nghĩa cuộc sống chính là cuộc sống.
Ninh Khuyết vừa lắc đầu vừa cười nói:
- Đau lòng quá, lời này thiệt đau lòng.
Triều Tiểu Thụ nhìn thần sắc của thiếu niên biết rõ hắn cũng không hiểu mình đang nói gì, tự nhiên cũng không vạch trần ra làm gì, khẽ đứng dậy đi tới cửa, hắn quay đầu lại nói:
- Ta phải đi rồi, tối hôm nay còn rất nhiều việc phải xử lý ở Trường An này, ngày mai sẽ có người mang bạc tới cho ngươi, sau đó sẽ dẫn ngươi đi tới một nơi.
Nghe được mấy chữ cuối cùng, sắc mặt Ninh Khuyết hiện lên một tia cảnh giác, hắn không hỏi đi đâu mà trực tiếp đưa ra mấu chốt vấn đề:
- Không đi được không?
Triều Tiểu Thụ đẩy cửa gỗ bước ra ngoài, gọn gàng nói một câu:
- Không thể.
----------oOo----------