Cuốn "Bước Đầu Tìm Hiểu Tuyết Sơn Khí Hải" trên tay Ninh Khuyết tuy mỏng manh mà nặng nề như một ngọn núi. Hắn hít sâu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, đến khi màu xanh mơn mởn của mùa xuân làm dịu bớt nét uể oải mệt mỏi trong đôi mắt mới cúi đầu xuống đọc, rồi một lát sau lại ngẩng lên nhìn trần nhà nghỉ ngơi.
Lúc đầu xem quyển sách tu hành thần kỳ này hắn chỉ có thể chịu đựng thời gian nói mấy câu, bây giờ hắn chịu đựng được càng ngày càng dài, tuy mỗi khi trở về Lão Bút Trai vẫn không nhớ đã đọc tới đâu nhưng trong mớ ký ức mịt mờ hỗn độn ấy hắn vẫn có cảm giác rõ ràng rằng nội dung mình đọc được... ngày càng nhiều.
Ninh Khuyết chịu đựng được lâu hơn không phải do khả năng chống cự với sức mạnh phù thuật viết trên sách tăng lên, mà do ý chí của hắn tôi luyện trong trận chiến này ngày càng cứng cỏi, hơn nữa hắn cân đối thời gian đọc sách và thư giãn rất tốt, có thể nói Ninh Khuyết đã dùng tất cả những biện pháp có thể.
- Các ngươi cứ đọc kiểu này thì sớm muộn cũng chết thôi.
Vị nữ giáo thụ vẫn ngồi im lặng viết chữ bên cửa sổ bỗng dặt bút trên tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn Ninh Khuyết thân thể lung lay muốn ngã, ôn tồn nói.
Ninh Khuyết chậm chạp gấp sách rồi quay người một cách khó nhọc, cúi đầu thi lễ, Tạ Thừa Vận phía góc phòng cũng gấp sách và kính cẩn thi lễ theo.
Là hai người duy nhất còn trụ lại trên này, đường nhiên Ninh Khuyết và Tạ Thừa Vận biết vị nữ giáo thụ ngày ngày ngồi viết chữ bên song cửa, nhưng nàng ta chỉ chú tâm đến công việc của mình, chẳng để ý tất cả mọi chuyện xung quanh nên dường như đã tan vào trong không gian, thành một phần giống như những đồ vật trong phòng, tồn tại mà như không tồn tại.
Mà hôm nay nữ giáo thụ đã buông bút, mở miệng nói chuyện.
- Những cuốn sách trên đây đều được phù sư dùng niệm lực hòa vào mực viết ra, nói một cách khác, mỗi con chữ, mỗi nét mực trong sách đều là tác phẩm vô thượng của thần phù sư.
Nàng ta nhìn Tạ Thừa Vận ngồi xếp bằng dưới đất, nói tiếp:
- Hai người các ngươi đều rất có nghị lực, thậm chí là có nghị lực nhất trong số học sinh thư viện mười năm trở lại đây, nhưng các ngươi cần biết rằng để khám phá ra chân lý trong tác phẩm của thần phù sư thì nghị lực không có tác dụng gì, muốn đọc sách, hiểu sách, khám phá những điều trong sách thì các ngươi ít nhất phải đạt cảnh giới Động Huyền.
Sau đó nàng quay sang Ninh Khuyết, nói bằng giọng thương hại:
- Tạ Thừa Vận đã vượt qua cảnh giới Cảm Tri, bước đầu tiến vào Bất Hoặc nên hắn có thể chịu đựng tốt hơn người thường một chút, hơn nữa những điều ngộ ra trong những ngày đọc sách ở đây sẽ rất bổ ích cho quá trình tu hành của hắn. Nhưng còn ngươi, thể chất của ngươi không thích hợp với chuyện tu hành, chỉ dựa vào nghị lực hơn người khổ sở chịu đựng, thực sự là trăm hại mà không được lợi ích gì, chi bằng... hãy bỏ cuộc đi!
Ninh Khuyết đứng ngẩn người im lặng, rất lâu sau chợt lạy sâu nữ giáo thụ rồi thành khẩn nói:
- Học trò xin hỏi tiên sinh, phải chăng tiên sinh ở cảnh giới Động Huyền?
Nữ giáo thụ lắc đầu.
Ninh Khuyết hiểu ý, hắn mỉm cười hỏi tiếp:
- Xin hỏi tiên sinh, năm xưa khi tiên sinh mới vào thư viện đã đạt cảnh giới Động Huyền ư?
Nữ giáo thụ mỉm cười, nàng đã hiểu ý của hắn.
Ninh Khuyết lại lạy dài một cái nữa:
- Học sinh còn muốn đọc sách thêm mấy ngày nữa.
Nữ giáo thụ nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi, nói:
- Hãy cố lượng sức mình mà làm, nếu ngươi quá mù quáng, lúc đó đừng trách ta phải ra tay.
- Vâng, tiên sinh.
Sau cuộc nói chuyện không được bao lâu, Ninh Khuyết và Tạ Thừa Vận lần lượt bất tỉnh, bốn tên nghi trượng thư viện đã quá quen với điều này, cũng quá quen với trọng lượng cơ thể hai người nên nhấc luôn một lượt, chẳng thèm quát tháo tránh đường, cứ thế khiêng xuống dưới.
Những cành cây xanh mơn mởn đầy sức sống đâm xuyên qua cửa sổ tò mò ghé vào tầng hai thư viện, nữ giáo thụ lướt mắt qua sắc xuân rồi khẽ lắc đầu, cúi xuống định tiếp tục công việc viết chữ dở dang, thì chợt giáo thụ trách trông coi Cựu Thư Lâu bước lên, đến trước mặt nàng thi lễ một cách kính cẩn rồi nói:
- Lão sư, học sinh có điều chưa hiểu.
Nữ giáo thụ nhìn hắn, ôn hòa nói:
- Dạo gần đây ta cũng gặp được một số vấn đề kỳ diệu chưa thể giải thích rõ ràng, nếu ngươi không ngại thì có thể cùng trao đổi.
Giáo thụ trông coi Cựu Thư Lâu thở dài:
- Học sinh đã quan sát hai người này nhiều ngày, Tạ Thừa Vận có căn bản tu hành lại thêm nghị lực hơn người nên có thể chống chịu trên đây lâu như vậy, tuy không tầm thường nhưng cũng chẳng phải điều quá hiếm lạ. Nhưng tên nhóc Ninh Khuyết kia hoàn toàn là người phàm tục, tại sao có thể chịu đựng lâu như vậy? Điều này thật khó hiểu, thật khó hiểu!
Nữ giáo thụ nhìn cây bút đã no mực gác trên nghiên, sau một lúc im lặng mới nói khẽ:
- Ta vẫn còn nhớ kỹ rất nhiều năm trước, tiên sinh từng nói, nếu ý chí con người đủ mạnh thì ngay cả trời cao cũng phải sợ hãi... Theo ta nghĩ, Ninh Khuyết chính là loại người có ý chí đủ mạnh này!
...
Mấy ngày sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, tức là sáng đi học, trưa ăn cơm và dạo ba vòng, chiều đọc sách, dưới ánh mắt của hầu hết học sinh và giáo thụ thư viện, cảnh tượng Ninh Khuyết và Tạ Thừa Vận hoặc lên lầu trước hoặc lên lầu sau, hoặc bị khiêng ra trước hoặc khiêng ra sau sắp biến thành chuyện tất nhiên phải có mỗi ngày. Nhưng rốt cục, thay đổi cũng xảy ra.
Hỏi ý kiến giáo thụ trông coi, biết Cựu Thư Lâu không cấm học sinh đem đồ ăn vào, vì thế hôm nay Ninh Khuyết vác theo mấy cái bánh bự chảng, nhưng còn chưa kịp lên cầu thang đã bị người cản lại.
- Rốt cuộc các ngươi còn muốn nghênh nhau đến bao giờ hả?
Tư Đồ Y Lan nắm tay Kim Vô Thải tức giận hỏi, nhưng thấy bộ mặt xanh nhợt của hắn lại mềm lòng, nhẹ nhàng nói tiếp:
– Giờ ai trong thư viện cũng biết các ngươi nghị lực nhất rồi, vậy còn cố làm gì nữa chứ?
Ninh Khuyết dụi dụi mắt, ra bộ chẳng hiểu nàng ta nói gì, dù đúng là hắn chẳng hiểu gì thật nhưng rơi vào mắt người đứng xem xung quanh thì đây rõ là một hành động mang tính khiêu khích.
Tư Đồ Y Lan giận dữ nói:
- Tự nhìn lại mình đi, mắt thì như mắt gấu trúc, mặt thì như mặt quỷ đói, gió lớt phớt qua đã liêu xiêu sắp bay, rõ là một bọn với tên quỷ háo sắc Chử Do Hiền. Ta, ngươi, cũng như rất nhiều người khác đều giống nhau, không thể tu hành, vậy thì ngươi lên lầu có tác dụng gì chứ, hà tất phải tranh hơi cùng Tạ công tử tiếp tục lên lầu?
Chử Do Hiền gạt mấy người chắn phía trước, bước tới đứng cạnh Ninh Khuyết rồi nhướng mày nhìn Tư Đồ Y Lan:
- Tư Đồ tiểu thư, tuy ngươi là con gái Vân Huy tướng quân nhưng không thể nói lung tung. Ta đây tuy háo sắc nhưng không phải quỷ.
Dứt lời quay đầu nhìn Ninh Khuyết sắc mặt tái nhợt, chân thành thương tiếc nói:
- Nhưng nói thật, ta cũng khuyên ngươi đừng lên đó nữa, tranh chấp với người ta làm quái gì? Dù bỏ cuộc, nhưng một người bình thường như ngươi có thể cân nhau với thiên tài tu hành như Tạ công tử lâu vậy, kẻ nào dám không khen ngợi chứ?
Ninh Khuyết bật cười, hắn nhìn đám người đứng lố nhố trước mặt, nói:
- Ta nghĩ các ngươi đang hiểu nhầm chuyện gì đó thì phải, ta lên lầu chỉ để đọc sách, chẳng liên quan gì đến tranh chấp hay tranh đấu gì hết, và ta cho rằng Tạ công tử cũng giống như vậy.
- Ngươi không phải hắn sao biết hắn nghĩ gì.
Tư Đồ Y Lan nhìn Ninh Khuyết, nói giọng nghiêm trọng:
– Tam công tử vào thư viện chỉ với mục đích duy nhất, đó là lên tầng hai, nếu ngay cả ngươi còn không đánh bại được thì hắn lấy đâu ra lòng tin lên tầng thứ hai thực sự?
- Tầng thứ hai?
Ninh Khuyết nhíu mày, hắn mang máng đã nghe điều này ở đâu rồi, khó hiểu nói:
– Chẳng phải Tạ công tử và ta đang ngày ngày đọc sách trên tầng hai đây sao?
- Ngay cả tầng thứ hai ngươi còn không biết? Thế thì ngày nào ngươi cũng lên lầu đọc sách làm cái gì?
Tư Đồ Y Lan giật mình trợn to mắt nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ, giải thích:
– Tầng hai của thư viện không phải tầng hai của Cựu Thư Lâu mà ám chỉ một nơi hết sức kỳ diệu, những bậc đại hiền thực sự đều từng học ở đó, nghe nói hiện giờ tầng hai có rất nhiều thế ngoại cao nhân.
- Thế thì liên quan gì?
Ninh Khuyết mờ mịt chỉ chỉ Cựu Thư Lâu.
- Vì cửa vào tầng hai thư viện nằm ngay ở tầng hai Cựu Thư Lâu.
Tư Đồ Y Lan nói giọng bực bội:
– Ta biết mình nói khó nghe, nhưng ngươi nhớ rằng lên được tầng hai thư viện là một trong những chuyện khó khăn nhất trên đời, nghe nói suốt mười năm qua chỉ có tám người thành công, nếu ngươi không có ý định đó, vậy cần gì phải kèn cựa với Tạ công tử?
Ninh Khuyết mỉm cười:
- Vậy ý ngươi muốn nói để không ảnh hưởng đến con đường tu hành của Tạ công tử, đến lòng tin lên tầng hai thư viện của hắn, ta nên chủ động bỏ cuộc, đúng chứ?
Hắn vừa dứt lời, xung quanh tức thì lặng ngắt như tờ, vì nghĩ thì nghĩ nhưng nói ra miệng loại yêu cầu thì thật quá vô lý và thô lỗ. Kim Vô Thải vẫn đứng im nãy giờ chợt cắn môi, giãy khỏi tay Tư Đồ Y Lan rồi đến trước mặt Ninh Khuyết thi lễ rất sâu, run run nói:
- Xin Ninh Khuyết đồng học giúp cho. Tam công tử... tam công tử đêm qua khi về nhà đã nôn ra máu, hắn thực sự không thể chịu đựng thêm nữa rồi.
Lần đầu tiên Ninh Khuyết biết tên thanh niên vẫn ngày ngày lên lầu cùng mình lại phải trả cái giá lớn như thế, nghĩ tới bản thân đêm nào cũng nôn ra mật xanh mật vàng, nghĩ tới khuôn mặt đầy quan tâm lo lắng của Tang Tang, Ninh Khuyết rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, Chung Đại Tuấn chợt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Với loại người này cũng phải lễ phép cầu xin sao? Ta hoàn toàn không tin một kẻ tầm thường có thể ở trên lầu chịu đựng lâu như vậy, trong lúc Thừa Vận thổ máu đọc sách, ai biết hắn đang làm cái quỷ gì, hay là chỉ ngồi nhắm mắt ngủ gật?
Tạ Thừa Vận là tài tử Nam Tấn, trong những ngày học tập ở Đại Đường ở trọ trong phủ nhà Chung Đại Tuấn, hai người đều là thanh niên có danh tiếng, mến tài lẫn nhau nên cực kỳ hợp ý.
Chung Đại Tuấn thấy bạn mình bị Ninh Khuyết ép ngày ngày phải lên lầu đọc sách, đêm qua về còn nôn ra hàng chậu máu nên giận dữ vô cùng, nhưng có khi chính hắn cũng không nhận ra nguyên nhân thực sự của những lời đánh giá đầy nọc độc này là do hắn không chịu đựng nổi khi hào quang danh tiếng của mình đang bị một tên lính quèn ở biên giới ép cho hoàn toàn lu mờ.
Lời đoán đầy phiến diện và hiểm độc nhưng chiếu lên những gì đang xảy ra lại cực kỳ hợp lý, ánh mắt của đám học sinh xung quanh nhìn Ninh Khuyết dần thay đổi, đúng lúc này, hai chiếc xe ngựa men theo con đường đá cổ kính lộc cộc lăn bánh tới, Tạ Thừa Vận sắc mặt xanh lét được đỡ xuống, đứng ngẩn người xem tranh cãi nhưng từ đầu tới cuối không mở miệng nói một lời.
----------oOo----------