CHƯƠNG 29: TRẦN PHI YÊN KINH NGẠC
Trần Hạo cũng theo đó mà cao hứng nói: "Lợi hại a, tam đệ, sau này ta cũng tập trung vào luyện chiêu này."
Trần Mục thành thật nói: "Nhị ca, ta đã ngộ ra chân lý của chiêu này, ở vào lúc xuất kiếm, trước tiên phải tập trung lực chú ý, dồn hết lực chú ý tập trung vào ở trên điểm muốn công kích, sau đó phối hợp với lực lượng toàn thân, toàn lực chém về phía điểm kia!"
Trần Hạo gãi đầu một cái, chỗ hiểu chỗ không nói, "Nghe thì cảm thấy rất đơn giản, thế nhưng mà tam đệ ngươi phải luyện lâu tới như vậy, ta thì chắc chắn sẽ còn lâu hơn."
"Nhị ca, ngươi chắc chắn có thể làm được, cứ luyện tập ngày qua ngày thì chắc chắn sẽ có tiến bộ." Trần Mục nói rất chân thành.
Lòng tin của Trần Hạo lập tức tăng lên nhiều.
Triệu Phi Yên đột nhiên xuất hiện tại Diễn Võ trường.
Đôi mắt hơi say rượu của nàng ta đánh giá Trần Mục, lạnh lùng nói: "Vừa rồi là có chuyện gì xảy ra?"
Lúc nàng ta đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên xuất hiện kiếm ý cường đại, thoáng cái liền mất, thế nhưng là cũng không cảm ứng được là có cường giả nào tới gần.
Trần Mục kích động nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta vừa mới luyện thành Kiếm Thiểm mà ngươi dạy."
Hắn trước kia làm cái gì đều như thế chẻ tre, nhưng lúc tu luyện Kiếm Thiểm lại tiêu hao thời gian rất dài, cho nên sau khi luyện thành Kiếm Thiểm thì đặc biệt kích động.
"Kiếm Thiểm?"
Triêu Phi Yên không thể tin được.
Đó là kiếm kỹ mà nàng ta biên bừa đi ra a.
Triệu Phi Yên thản nhiên nói: "Thi triển lại cho ta xem."
Trần Mục cầm lấy trọng kiếm, Trần Hạo vội vàng lui xa, hắn biết uy lực của chiêu này.
Lúc Trần Mục cầm kiếm, tinh khí thần đều trở nên hoàn toàn khác biệt, ánh mắt của hắn trở nên rất đặc biệt, chỉ nghe thấy một tiếng sấm nổ vang, ... mũi kiếm trọng kiếm vạch ra vầng trăng bạc, tường viện cách đó không xa sụp đổ hoàn toàn.
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Phi yên tràn đầy vẻ không thể nào tưởng tượng nổi, đó cũng không phải là kiếm thế, cũng không phải là kiếm khí, càng không phải là kiếm quang, mà là kiếm mang chói mắt!
Có kiếm sinh ra đã mang theo kiếm mang sắc bén, có kiếm bản thân không có kiếm mang, nhưng cao thủ tuyệt thế dùng kiếm, có thể để cho kiếm bình thường không có kiếm mang phóng xuất ra kiếm mang chói mắt.
Trần Mục chính là tồn tại như thế.
Triệu Phi Yên biết được rất nhiều điều bí ẩn, ở rất nhiều năm về trước, Hồng châu (ngang với Hoang châu) có một nhân vật truyền kỳ, căn cốt của hắn cực kém, không cách nào hấp thu linh khí, nhưng hắn khổ luyện kiếm thuật bảy mươi năm, một khi đốn ngộ kiếm mang bay thẳng trời cao, cuối cùng trở thành truyền kỳ ở Hồng châu.
Vị truyền kỳ kia tu hành gian khổ trong bảy mươi năm mới luyện được kiếm mang, Trần Mục chỉ dùng một tháng, hắn đến cùng là quái vật gì?
Sâu trong nội tâm Triệu Phi Yên thật lâu không thể bình tĩnh lại.
"Tiên tử tỷ tỷ, có thể dạy kiếm kỹ khác cho ta hay không?" Trần Mục chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần nhìn vào Triệu Phi Yên.
Trên trán Triệu Phi Yên nổi lên mồ hôi hột, men say trên mặt bây giờ đã hoàn toàn không còn, nàng ta lạnh lùng nói: "Tham thì thâm, chiêu này ngươi vừa sờ đến cánh cửa, còn có không gian tiến bộ rất lớn, tiếp tục luyện đi."
Trần Mục cảm thấy cũng rất có đạo lý, chiêu Kiếm Thiểm này còn có thể mạnh hơn nữa, luyện tập thêm mấy tháng nữa thì uy lực chắc chắn sẽ còn mạnh hơn.
Mượn nhờ Linh Ẩn bí thuật và Tật Ảnh bộ, Trần Mục cảm thấy, chính mình có cơ hội có thể giết chết đối thủ ở khoảng cách hơn trăm bước theo kiểu lặng yên không tiếng động.
"Đa tạ lời nhắc nhở của tiên tử tỷ tỷ." Trần Mục mặt mũi tràn đầy nụ cười cảm kích.
Triệu Phi Yên không còn lời nào để nói, kiếm kỹ biên bừa đi ra, không nghĩ tới cũng có thể luyện được hiệu quả như vậy, tiểu tử này quả thực nghịch thiên.
Thiên phú của Trần Mục để nàng ta hâm mộ, thậm chí có thể sánh vai với sư tôn, có lẽ còn có thể đánh động với nhân vật trong truyền thuyết thời viễn cổ của Hoang châu.
"Chờ ta nắm giữ Kiếm Thiểm hoàn mỹ, tiên tử tỷ tỷ có thể dạy kiếm kỹ mới cho ta hay không?" Trần Mục đầy cõi lòng mong đợi mà nhìn vào nàng ta.
Triệu Phi Yên vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đơn thuần, khuôn mặt đáng yêu kia của Trần Mục thì không nỡ từ chối, nàng ta lạnh lùng nói: "Chờ tới lúc tâm tình của ta tốt thì sẽ dạy kiếm kỹ mới cho ngươi."
"Cảm ơn tiên tử tỷ tỷ."
"Ngươi tiếp tục luyện kiếm đi."
Triệu Phi Yên than nhẹ, sau đó rời đi.
Trần Mục nhìn vào trọng kiếm trong tay, không thể không lẩm bẩm nói: "Nàng ta hình như không được cao hứng cho lắm, chẳng lẽ là ta luyện Kiếm Thiểm còn chưa được?"
"Xem ra ta còn phải cố gắng hơn nữa, hiện tại còn chưa phải thời điểm đắc chí."
Trần Mục lại vung trọng kiếm lầ nữa, tiếp tục luyện tập ở Diễn Võ trường, Trần Hạo cũng theo luyện tập Kiếm Thiểm, hắn cảm thấy xem như bỏ phí tám năm mười năm, chỉ cần luyện thành Kiếm Thiểm này thì cũng là đáng giá.
Vào lúc chạng vạng tối.
Bông tuyết màu bạc từ trên trời bay xuống.
Năm nay tuyết rơi sớm hơn so với năm trước.
Hai huynh đệ ngẩng đầu nhìn bầu trời, Trần Hạo nhíu mày nói, "Năm nay khả năng sẽ rất lạnh."
Trần Mục gật đầu, hắn lo lắng nói: "Gia gia từng nói, Bắc Hoang ở vào mùa đông sẽ nguy hiểm hơn, nếu như mùa đông gặp phải luồng gió lạnh thì còn có thể sẽ có yêu triều."
Cứ mỗi khi tới mùa đông, đồ ăn ở phương bắc sẽ trở nên khan hiếm, yêu thú lúc này sẽ xuôi nam để tìm kiếm thức ăn, nếu như gặp phải luồng không khí lạnh này, yêu thú càng sẽ kết nhóm xuôi nam, giống như là thủy triều, mỗi lần xuất hiện yêu triều thì đều sẽ tạo ra rất nhiều tai họa.
"Chỉ mong năm nay không có thiên tai."
Ở vào lúc hai huynh đệ đàm luận về thời tiết thay đổi, Đường Thi chạy tới Diễn Võ trường, nàng ta vội vàng nói ra: "Tiểu Mục, cô cô sắp sinh."
Tiểu Mục nghe vậy thì vội vàng chạy trở về đình viện nhà mình, Trần Hạo và Đường Thi cũng chạy theo sau.
Trần Nghiêm lo lắng đi qua đi lại ở ngoài cửa.
Trần Mục cũng đứng ở ngoài cửa và đầy mong đợi.
Không biết thai này của mẫu thân sẽ sinh ra muội muội hay là đệ đệ, có phải cũng là người xuyên việt hay không?
Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng khóc oa oa, tiếng khóc rất to, tất cả mọi người ở ngoài cửa biết đứa bé này được ra đời bình an.
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Xem ra không phải là người xuyên việt.
"Nhị gia."
"Là bé gái."
Trần Nghiêm tiến vào chạy thẳng tới bên cạnh Đường Uyên.
Trần Mục thì nhìn vào muội muội của mình đầu tiên.
Hắn ôm lấy muội muội với ánh mắt âu yếm, tuy nhiên muội muội dần dần nhắm hai mắt lại kêu khóc oa oa, điều này làm cho hắn không biết phải làm sao.
Đường Thi đánh giá tiểu muội muội, mặt mỉm cười nói: "Trắng trắng mập mạp, dung mạo khuôn mặt nhỏ này thật là giống cô cô, sau này chắc chắn rất xinh đẹp."
Đường Uyển từng dùng Hỏa Vân tham, gốc linh dược kia cũng bồi bổ cho muội muội, cho nên nàng sinh ra trắng trẻo mập mạp, thân thể khỏe mạnh.
"Để cho ta xem xem."
Đường Uyển hiện đầy vẻ mệt mỏi trên mặt nói.
Trần Mục ôm lấy muội muội tới bên cạnh mẫu thân, Trần Ngiêm cười nói: "Vừa đúng, hai cái tên mà chúng ta nghĩ trước đây đều có thể dùng tới."