Chương 37: [Dịch] Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh

Nhân họa đắc phúc

Phiên bản dịch 6952 chữ

CHƯƠNG 37: NHÂN HỌA ĐẮC PHÚC

Trần Mục bắt đầu minh tưởng, trong thức hải của hắn xuất hiện ánh lửa, chẳng mấy chốc ngọn lửa bao phủ thức hải, tàn hồn của lão già mù kêu rên lên ở trong thức hải.

"Không có khả năng!"

"Ngươi vậy mà có thể sử dụng được Viêm Thần Quan Tưởng đồ!"

Giọng nói của lão già mù tràn đầy tuyệt vọng, hắn vốn định dùng tấm tấm đồ kia để thu hoạch được sự tin tưởng của Trần Mục, tuy nhiên Trần Mục lại không bị mắc lừa, ngược lại chỉ trong vòng nửa ngày đã nắm giữ được Viêm Thần Quan Tưởng đồ.

Một luồng rồi lại một luồng lửa tuôn ra từ thức hải của Trần Mục, cuối cùng còn có một ngọn lửa hình người khổng lồ bò ra, hắn xòe bàn tay ra nắm lấy tàn hồn của lão già mù vào trong tay.

"Đừng có giết ta."

"Ta có thể cùng tồn tại với thần hồn của ngươi, ta có thể cung cấp cho ngươi lượng lớn kinh nghiệm tu hành."

Thần hồn của Trần Mục hờ hững nói: "Muộn rồi!"

Hắn lập tức bóp nát đạo tàn hồn kia, nhổ cỏ mà không nhổ gốc gió xuân thổi qua cỏ lại mọc.

Lão già mù chết trong tuyệt vọng, hắn không thể tin được, chính mình lại bởi vì quyển Viêm Thần Quan Tưởng đồ kia mà chết, khả năng đây chính là báo ứng.

Mưa ánh vàng rơi vào trong thức hải, năng lượng bàng bạc vọt tới, thức hải của Trần Mục lớn mạnh lên không ngừng.

Niệm lực của Trần Mục đang đề cao lên không ngừng, cảnh giới đang kéo lên không ngừng, hắn phản phệ lão già mù, xem tàn hồn của lão già mù như chất dinh dưỡng.

Trong thức hải phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thức hải màu vàng kim huyễn hóa thành luyện ngục, trên thức hải xuất hiện cung điện hùng vĩ.

Vương tọa trên chỗ cao nhất có hỏa ảnh sặc sỡ.

Trần Mục quan sát cả tòa thức hải, hắn căn cứ Viêm Thần Quan Tưởng đồ bày ra hình dáng thức hải, nơi này có thể biến hóa dựa theo ý nguyện của hắn.

"Cũng may hắn là sợi tàn hồn, nếu như là nguyên thần hoàn chỉnh ..." Trần Mục lòng còn sợ hãi.

Triệu Phi Yên bóp lấy cổ Trần Mục, nếu như hắn bị đoạt xá thì lập tức bóp chết, sau đó trở về thỉnh tội với sư tôn.

Bỗng nhiên thân thể Trần Mục khôi phục lại bình thường, hắn mở đôi mắt trong veo ra, nghi ngờ nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi đây là muốn làm gì?"

Trong đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yên tràn đầy sự kinh ngạc.

"Lão hồ ly kia đâu?"

"Bị ta giải quyết."

Trần Mục nở ra nụ cười tỏa nắng và đáng yêu.

Triệu Phi Yên nhìn vào mắt Trần Mục, đôi mắt này sẽ không lừa người, hắn còn là Trần Mục, tuổi còn nhỏ mà đã có thể chống lại đoạt xá.

"Không sao là tốt rồi."

Triệu Phi Yên không hỏi nhiều.

Nguyên thần của lão già mù bị trọng thương, rất khó để mà đoạt xá được, nàng ta lo lắng chủ yếu là Trần Mục biến thành kẻ ngốc.

Thần sắc nàng ta trở lại lạnh lùng nói: "Sau này phải chú ý, lần sau thế nhưng là không có may mắn như vậy đâu."

Nói xong, Triệu Phi Yên vội vàng rời khỏi phòng, Trần Mục nhìn vào bóng lưng của nàng, trầm giọng nói: "Ta sẽ cố gắng mạnh lên."

Sau nửa đêm.

Trần Mục nằm nghỉ ngơi ở trên giường.

Niệm lực của hắn bây giờ đang tăng trên diện rộng, trực tiếp trở thành Niệm sư cửu phẩm.

"Thôn phệ một sợi tàn hồn đã có tăng trưởng lớn như vậy, nếu như thôn phệ nguyên thần hoàn chỉnh?" Trần Mục không dám nghĩ nữa, nếu thật thôn phệ nguyên thần hoàn chỉnh phỏng chừng hắn sẽ không còn nữa.

Sáng sớm.

Nha hoàn quét tuyết ở đình viện.

Nơi này không có vết tích chiến đấu.

Mộ Đông Lưu cố ý tới thăm Trần Mục, chủ yếu là tới xác nhận xem hắn có làm sao không, sau đó thì nghe ngóng chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua.

Trần Mục ở trong đình viện nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua có người xấu, tuy nhiên đã được tiên tử tỷ tỷ giải quyết, còn xin Mộ thành chủ đừng nói cho những người khác, ta sợ mẫu thân của ta lo lắng."

"Yên tâm, ta sẽ bảo mật, ngươi thế nhưng là tương lai của Hắc Thạch thành chúng ta, ngươi không sao thì tốt rồi." Mộ Đông Lưu cười nói.

Đối thoại xong, Mộ Đông Lưu lập tức trở về phủ thành chủ, Trần Mục cũng vào nhà ăn sáng.

Trong phòng, Đường Uyển lo lắng nói: "Thời tiết gần đây thật cổ quái, tối hôm qua tuyết rơi còn có sét đánh, cũng không biết gia gia, cha ngươi và bá bá ngươi lúc nào thì trở về."

Trần Mục an ủi: "Mẹ, đừng lo lắng, cha bọn họ làm xong thì sẽ trở về."

"Oa oa oa!"

Trần Dĩnh lại khóc đòi ăn.

Đường Uyển đang đan quần áo cho muội muội, Trần Mục nhanh chóng cơm nước xong xuôi, sau đó cho muội muội ăn sữa thú, muội muội lúc này mới yên tĩnh lại.

Hắn không có vội đi tới Diễn Võ trường để luyện kiếm mà là tới trước cửa phòng Triệu Phi Yên để hỏi thăm.

"Tiên tử tỷ tỷ?"

"Gần đây không được quấy rầy ta."

Trong phòng truyền tới giọng nói lạnh lùng.

Trần Mục thức thời rời đi, hắn không có biện pháp giúp đỡ Triệu Phi Yên, chẳng lẽ nói với nàng uống nhiều nước nóng vào sao? Đoán chừng nghe nhiều cũng sẽ phiền.

"Vẫn là cố gắng tu luyện đi."

Trần Mục đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm.

Mười ngày sau, Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm trở về Hắc Thạch thành, danh sách áp tiêu cuối cùng cũng đã làm xong, Trần gia lại náo nhiệt một lần nữa.

Qua vài ngày nữa chính là tiệc đầy tháng của tiểu muội, Trần gia trên dưới đều bận rộn.

...

Đêm trước tiệc đầy tháng.

Trần gia mời đầu bếp của Túy Hương lâu tới.

Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm rượu thịt.

Hàng xóm láng giềng xung quanh đều chạy tới giúp một tay.

Trần Mục và Trần Hạo cũng không nhàn rỗi, Trần Hạo phụ trách dọn dẹp tuyết đọng trên Diễn Võ trường, Trần Mục phụ trách lau chỗ ngồi.

Vào lúc bọn họ đang bận bịu, Trần Mục bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Đại tỷ trở về."

Trần Hạo đang cầm cây chổi, hắn quan sát xung quanh, hoài nghi hỏi: "A? Ở chỗ nào?"

Niệm lực của Trần Mục có thể cảm nhận được ở bên ngoài tới hai con đường, có thể nhìn thấy Trần Hi đang ở bên ngoài đi về phía Trần Phủ.

Một lát sau, Trần hi đã chạy tới Diễn Võ trường, nàng ta mặc áo bông màu hồng, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Các ngươi có nhớ ta hay không à?"

"Đại tỷ."

Trần Mục và Trần hạo đều mỉm cười gật đầu.

Trần Hi bước lại gần, ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của Trần Mục, hai tay rất ấm áp, lông mày cong lên, nở ra nụ cười ngọt ngào nói: "Tiểu Mục thật lợi hại nha, tỷ tỷ ở Hành châu thường xuyên nghe được chuyện của ngươi."

"Bạn học xung quanh còn hỏi ta ngươi như thế nào, có chỗ đặc biệt nào hay không, có phải sinh ra đã không giống như bình thường rồi hay không, có ba đầu sáu tay hay không ..."

"Ha ha ha."

Trần Mục chớp chớp mắt.

Trần Hạo và Trần Hi vui không chịu được.

Trần Hi đứng dậy, nàng ta nhìn vào Trần Hạo, trịnh trọng nói: "Tiểu Hạo, viên Thối Thể đan này trả lại cho ngươi."

Trần Hạo gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói: "Tỷ, ta đã từng dùng Thối Thể đan, sử dụng nữa thì hiệu quả cũng không có gì đặc biệt, viên Thối Thể đan này có tác dụng đối với ngươi"

Trần Hi cười duyên nói: "Được a, tỷ tỷ biết ngươi hiểu chuyện, hiệu quả có kém thì vẫn có trợ giúp đối với ngươi, ngươi càng cần Thối Thể đan hơn so với ta, ta bây giờ sử dụng Thối Thể đan cũng không thể tiến vào tông môn, chờ sau này ngươi tiến vào tông môn thì hẵng cho ta đi."

"Được a."

Trần Hạo thu hồi viên Thối Thể đan này về.

Hắn thề nhất định phải gia nhập Huyền Kiếm tông.

Bạn đang đọc [Dịch] Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh của Đích Thủy

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    334

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!