CHƯƠNG 55: YÊU ĐAN LANG VƯƠNG
Triệu Phi Yên khẽ nói: "Sư tôn, ta không muốn để cho ngài thất vọng, sau này ta sẽ càng cố gắng hơn."
"Phi Yên, vi sư xem trọng Trần Mục cũng không phải là muốn cho hắn lên làm tông chủ, với cả hắn cũng không có ý muốn làm tông chủ." Khương Phục Tiên bình tĩnh nói.
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được sự khao khát tự do của Trần Mục, rất giống với quá khứ của của nàng ta.
Triệu Phi Yên mím môi, cúi đầu.
Khương Phục Tiên đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên, nói ra lời nói sâu xa: "Phi Yên, tông chủ là trách nhiệm chứ không phải vinh quang, vi sư hy vọng ngươi hiểu."
"Sư tôn, đồ nhi ghi nhớ trong lòng." Triệu Phi Yên cái hiểu cái không, gật đầu liên tục.
Trước khi đi, Khương Phục Tiên dặn dò: "Phi Yên, ngươi dốc hết khả năng trợ giúp việc tu hành của Trần Mục, chờ khi nào hắn muốn tới Lăng Vân tông thì ngươi mới có thể trở về Lăng Vân tông."
"A?"
Triệu Phi Yên há to cái miệng nhỏ.
"Sư tôn, nếu như hắn không muốn tới thì sao?"
"Hắn đáp ứng ta nguyện ý gia nhập Lăng Vân tông, ta tin tưởng hắn sẽ tới." Khương Phục Tiên tự tin nói.
Triệu Phi Yên chấn kinh, còn tưởng rằng sư tôn chỉ là lặng lẽ quan sát Trần Mục, không nghĩ tới bọn họ còn gặp mặt, không biết đã nói những chuyện gì.
Khương Phục Tiên lại căn dặn Triệu Phi Yên đừng uống rượu một lần nữa, sau đó thì trở về Lăng Vân tông.
Triệu Phi Yên tuy rằng còn phải ở lại Hắc Thạch thành, nhưng tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cũng không cần phải lo lắng Trần Mục sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh sau này của mình.
Triệu Phi Yên đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Chẳng lẽ sư tôn là đặc biệt vì Trần Mục mà tới?"
...
Buổi sáng đầy ánh nắng ban mai.
Trần Mục tỉnh dậy từ trong mơ, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể tràn ngập lực lượng.
"Vị hôn thê thật lợi hại, thương thế của ta vậy mà khỏi hẳn rồi, nàng ta làm cái gì vậy?"
Trần Mục nghĩ mãi mà không hiểu, hắn xuống giường đánh bài quyền, khí thế mạnh mẽ uy vũ, lực lượng khôi phục tới đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn so với trước kia.
Hắn đẩy cửa phòng đi ra, trong đình viện còn được tuyết đọng bao phủ, tuy nhiên bầu trời quang đãng vạn dặm không mây, ánh mắt trời rạng rỡ chiếu sáng toàn bộ Hắc Thạch thành.
Rất khó tưởng tượng tới lực lượng của Khương Phục Tiên, thế mà có thể thay đổi khí hậu tự nhiên.
Tinh thần Trần Mục trở nên sung mãn, hắn đi tới trước cái nuôi của muội muội, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Dĩnh, mang theo Trần Dĩnh đi bộ hai vòng ở đình viện.
Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục khôi phục không tệ,. trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu, "Mục nhi, vào nhà ăn sáng đi, mẹ tới chăm sóc muội muội."
"Đấy ngay."
Trần Mục giao muội muội cho mẫu thân, Trần Dĩnh cười khanh khách không ngừng, nàng ta giơ hai tay ra, còn muốn ca ca ôm cái nữa.
Trần Mục đang ăn sáng.
Mộ Đông Lưu đi tới bái phỏng Trần gia.
Trần Nghiêm chắp tay chào đón nói: "Mộ thành chủ, làm sao mà ngươi lại cầm nhiều đồ tới như vậy, chúng ta không thể nhận, nhận lấy thì ngại."
"Những thứ này là Trần Mục nên được, đây là áo choàng và áo len được dùng da lông của Lang Vương làm thành, đây chính là tay nghề của lão thợ may trong thành làm ra, còn có mấy bộ đang được làm, những da lông kia đầy đủ để cho Trần Mục mặc tới lúc trưởng thành." Mộ Đông Lưu cười giải thích.
Khắp người Băng Sương Lang Vương đều là bảo vật, giá trị liên thành, huyết nhục là thứ đại bổ, da lông đều là mặt hàng xa xỉ chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng.
Băng Sương Lang Vương là Trần Mục giết chết, xem như là chiến lợi phẩm của Trần Mục, Trần Nghiêm cung kính nói: "Đa tạ Mộ thành chủ, vào nhà nói chuyện đi."
Mộ Đông Lưu đi vào trong phòng, Trần Mục cười hô: "Chào Thành chủ gia gia."
"Ha ha ha, xem ra ngươi khôi phục không tệ, đây là yêu đan của Băng Sương Lang Vương, trong đó ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, không có thực lực Kiếm Tông thì tuyệt đối không nên thử sử dụng trực tiếp." Mộ Đông Lưu đặt hộp gỗ lim vào trên bàn.
Trên chiếc hộp bằng gỗ lim, cũng có thể cảm thấy lạnh buốt thấu xương, thậm chí còn có sát ý hung tàn, trên yêu đan còn có tàn niệm của Băng Sương Lang Vương.
Trần Mục biết đây là bảo bối.
Yêu đan là thứ trân quý nhất trên người Băng Sương Lang Vương, đối với cường giả Kiếm Hậu mà nói đều có hiệu quả không tệ, Mộ Đông Lưu không có chiếm yêu đan làm thành của mình, ngược lại còn tặng cho Trần Mục.
Mộ Đông Lưu gần đây bận nhiều việc, trùng kiến tường thành bắc, còn phải đề phong yêu thú tập kích bất cứ lúc nào.
Bây giờ bão tuyết ngừng, yêu thú rời xa thành trấn, tường thành phía bắc lại xây dựng lên một lần nữa, cho nên lúc này hắn mới có thời gian tới bái phỏng Trần gia.
Trần Mục là thiên kiêu của Hắc Thạch thành, là sự kiêu ngạo của bọn họ, Mộ Đông Lưu rất xem trọng hắn.
"Cảm ơn thành chủ gia gia."
Trần Mục cũng cười nói.
Mộ Đông Lưu nói lời khích lệ: "Ngươi giúp chúng ta giữ vững Hắc Thạch thành, Băng Sương Lang Vương cũng là người giết chết, những thứ này đều là ngươi nên được."
Thu hoạch được yêu đan xem như vui mừng ngoài ý muốn, sau khi Trần Mục giết chết Lang Vương thì căn bản là không nghĩ tới việc này.
Trần Nghiêm cười nói: "Đa tạ thành chủ, nhân tiện ăn bữa cơm nhà bình thường đi."
"Ta còn phải trở về, không phải vậy Mộ Lam muốn theo tới, đứa bé kia cứ làm ầm ĩ, sau này lại tới đi." Mộ Đông Lưu là âm thầm đi tới.
Mộ Đông Lưu trước kia còn muốn tác hợp Mộ Lam với Trần Mục, thẳng tới khi Trần Mục giết chết Lang Vương, hắn mới hiểu được, hai người căn bản không phải là người của một thế giới, không có kết quả.
Trần Nghiêm cười nói: "Mộ Lam muốn tới Trần gia chơi thì bảo nàng ta tới là được, thành chủ không cần lo lắng."
Mộ Đông Lưu vội vàng khoát tay, chân thành nói: "Mộ Lam là đứa bé, Trần Mục thì không hẳn là đứa bé, nàng ta mà tới thì sẽ chỉ gây thêm phiền phức."
Hắn không có coi Trần Mục là đứa bé để mà đối đãi.
Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười mỉm, Trần Mục ở trong mắt bọn họ thì vĩnh viễn chỉ là đứa bé, đừng nói ba tuổi, xem như ba mươi tuổi thì cũng vẫn vậy.
Tiễn Mộ thành chủ về, Trần Nghiêm lên bàn ăn cơm, hắn kiêu ngạo mà hỏi: "Mục nhi, kể lại chuyện ngươi giết Lang Vương cho cha nghe đi."
"Được." Trần Mục vừa ăn vừa kể lại quá trình mình giết chết Lang Vương.
Trần Nghiêm nghe tới say sưa ngon lành, ngay cả cơm cũng chưa ăn, sau khi nghe xong thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn nghiêm nghị nói: "Tất cả đều là chi tiết, còn may cuối cùng đã thắng cược, Mục nhi, lần sau nếu như không nắm chắc thắng thì tuyệt đối không nên xuất thủ."
"Vâng vâng."
Tần Mục cười đáp ứng.