CHƯƠNG 58: LUYỆN HÓA YÊU ĐAN
Trần Mục cầm lấy Chiết Dực, theo linh lực bao trùm vào, thân kiếm Chiết Dực được ánh lửa bao bọc, sau đó sử dụng kiếm kỹ, kiếm quang hỏa diễm bắn ra.
"Tê!"
Hai tỷ đệ Trần Hi trợn tròn mắt há hốc mồm.
Kiếm Tông ba tuổi vậy mà ở ngay bên cạnh bọn họ.
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Trần Thiên Nam liên tục nói ba lời tốt.
Trên mặt hắn mang theo sự kiêu ngạo, trong số con cháu của Trần gia xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế, không thẹn với tiên tổ.
Kiếm Tông ba tuổi, Trần Mục có rất nhiều khả năng, tương lai chắc chắn có thể xung kích vào Kiếm Thánh, hắn có hy vọng đặt chân lên đỉnh cao nhất, xung kích tới cảnh giới trong truyền thuyết.
Trong gian phòng bao phủ sương mù, Triệu Phi Yên lại mở mắt ra lần nữa, sự kinh ngạc trong mắt để lộ rõ trên mặt, "Kiếm Tông ba tuổi!"
Trước kia nàng ta luôn cảm thấy thiên kiêu ở Hoang châu chẳng ra sao cả, trong mắt chỉ có thiên kiêu đỉnh tiêm của tứ đại châu, thẳng tới khi gặp phải Trần Mục thì mới thay đổi hoàn toàn ý nghĩ này.
Trần Mục thu hồi Chiết Dực, hắn dùng niệm lực nhìn vào đan điền, kiếm hoàn màu đỏ như lửa như là mặt trời, ở trên có đường vân màu vàng kim không dễ thấy.
Một đạo vân màu vàng kim chính là Kiếm Tông nhất phẩm, khi ngưng tụ chín đạo vân màu vàng kim thì chính là Kiếm Tông cửu phẩm, sau đó kiếm hoàn ngưng tụ thành kiếm thai, tới lúc đó chính là Kiếm Hậu.
Càng về sau.
Tu hành càng trở nên khó hơn.
Trần Mục lấy lại tinh thần, thấy gia gia, Trần Hi, Trần Hạo đều đang nhìn vào mình, hắn hé ra hàm răng trắng như tuyết nở ra nụ cười rất vui vẻ.
Trần Thiên Nam nhắc nhở: "Chuyện Tiểu Mục trở thành Kiếm Tông không được tuyên bố công khai, tốt hơn hết là nên giữ một thái độ khiêm tốn"
Gần đây danh tiếng của Trần Mục đang thịnh, chuyện hắn giết chết Lang Vương vừa mới hạ nhiệt xuống, hiện tại lại tuôn ra chuyện hắn trở thành Kiếm Tông thì chắc chắn sẽ tạo ra oanh động rất lớn, tới lúc đó trần gia sẽ không được yên ấm trong những ngày tết.
Trần Hi và Trần Hạo vội vàng gật đầu.
Khi Trần Mục về nhà ăn cơm đã nói chuyện chính mình đã trở thành Kiếm Tông ra cho cha mẹ mình.
Sau khi Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui sau khi biết được chuyện, nhưng họ cũng không quá ngạc nhiên, dù sao thì Trần Mục đã mang tới cho họ quá nhiều điều bất ngờ rồi.
Trần Nghiêm cười nói : "Không được kiêu ngạo, thiên kiêu giống như ngươi thì vẫn có rất nhiều, ví dụ như truyền kỳ viễn cổ của Hoang châu, sinh ra đã có thể mở miệng nói tiếng người, trừng mắt cái là có thể dọa lùi hung thú viễn cổ, thậm chí còn đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Hắn thường xuyên được nghe truyền thuyết về Hoang chủ.
Đó là cường giả tối cao đã biến mất hàng vạn năm qua, có người nói hắn sớm đã vẫn lạc, có người thì nói hắn đã phi thăng, còn có người nói hắn đang sống ẩn dật.
Hai hàng lông mày Đường Uyển chau lại, khẽ cười nói: "Phu quân, làm sao mà ngươi lại lấy nhân vật thời đại viễn cổ ra so với Mục nhi, kể cho ta nghe về cùng thời đại xem a."
"Thiên kiêu cùng thời đại thì ta còn thực sự không nhắc ra được ai." Trần Nghiêm lắc đầu.
Cho dù có loại thiên kiêu này thì cũng là được các loại thế lực che dấu đi, sẽ không để cho người đời biết được một cách dễ dàng.
Trần Nghiêm trịnh trọng nói: "Mục nhi, kiến thức cha ngươi tuy ít, nhưng vẫn là muốn nói, đừng kiêu ngạo, con đường của ngươi còn rất dài, đây chỉ là mới bắt đầu."
Đường Uyển mang trên mặt nụ cười mỉm.
"Cha, ta hiểu."
Trần Mục nặng nề gật đầu, ở trước khi đặt chân lên đỉnh cao nhất, hắn cũng sẽ không kiêu ngạo tự mãn, trên con đường tương lai hắn sẽ làm tới nơi tới chốn.
Cuối năm, bên trong Trần phủ giăng đèn kết hoa, trong thành thì màu sắc đỏ rực, vô cùng vui mừng náo nhiệt.
Mỗi đêm Trần Mục đều sẽ bế lấy muội muội của mình đi dạo hai vòng ở bên trong đình viện, trong đình viện vang vọng tiếng cười của Trần Dĩnh, Trần Dĩnh và Đường Uyển ngồi ở trên ghế, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trần Hi cũng thích bế Trần Dĩnh, nàng ta là muội muội nhỏ nhất ở trong nhà, tất cả mọi người đều thích.
Buổi tối.
Trần Mục về tới phòng.
Hắn mở hộp gỗ lim ra.
Hàn ý phả vào mặt, yêu đan cất giữ thời gian càng lâu thì hiệu quả sẽ càng trở nên bình thường đi.
Trần Mục đã là Kiếm Tông, không muốn lãng phí năng lượng của yêu đan nữa, hắn chuẩn bị nuốt vào luyện hóa.
Hắn trực tiếp sử dụng yêu đan, sự lạnh lẽo thấu xương bộc phát ra ở phần bụng, năng lượng cuồng bạo đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng của Trần Mục.
Trong miệng Trần Mục phun ra sương lạnh, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, làn da của hắn nổi lên lớp băng sương, tốc độ chảy của máu trong cơ thể cũng trở nên chậm lại.
Yêu đan của Băng Sương Lang Vương rất khủng bố, còn có sát ý và oán niệm tập kích thức hải, hình bóng con sói ngưng tụ ở thức hải, nó muốn tìm Trần Mục để báo thù.
Khuôn mặt Trần Mục trở nên trắng bệch, hắn không hoảng hốt lo sợ mà sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, băng sương phủ ngoài làn da đã được hòa tan, máu trong cơ thể dần dần sôi trào lên, hàn khí được khu trục.
Trong thức hải, Trần Mục dùng niệm lực đuổi giết hình bóng con sói kia, oán niệm Băng Sương Lang Vương không phải là đối thủ của Trần Mục, nó chỉ muốn tác động tới Trần Mục, để hắn không có thời gian chú ý đến năng lượng cuồng bạo do yêu đan thả ra.
Nhưng niệm lực của Trần Mục cường đại, ý thức rõ ràng, hoàn toàn có thể vừa trấn áp oán nhiệm của Lang Vương vừa giải quyết năng lượng cuồng bạo trong cơ thể.
Niết Bàn Hô Hấp pháp rất bá đạo, những năng lượng thuộc tính Băng cuồng bạo kia bị thôn phệ liên tục không ngừng, linh lực của Trần Mục đề cao lên không ngừng.
Triêu Phi Yên phát giác được gian phòng của Trần Mục đột nhiên gia tăng hàn khí, nàng ta lập tức chạy tới bên cạnh Trần Mục, sợ hắn bị yêu đan phản phệ.
"Gia hỏa này!"
"Lại dám thôn phệ yêu đan!"
Yêu đan của Băng Sương Lang Vương mang theo năng lượng thuộc tính Băng cuồng bạo, Trần Mục không bị ảnh hưởng một chút nào, hô hấp của hắn bình ổn có lực, băng sương quanh người liên tục hóa thành khí, toàn thân tràn ngập ánh lửa, như là một lò hỏa cực nóng.
Yêu đan bị luyện hóa thôn phệ, kiếm hoàn của Trần Mục đang lớn mạnh không ngừng, đường vân màu vàng kim trên đó càng ngày càng rõ ràng hơn, hơn nữa số lượng còn đang tăng thêm.
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
Trên kiếm hoàn của Trần Mục xuất hiện ba đường vân màu vàng kim, mang ý nghĩa hắn đã thành công bước vào Kiếm Tông tam phẩm.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Tông tam phẩm sơ kỳ.
Cảnh giới: Niệm Sư cửu phẩm đỉnh phong.
Giá trị đánh dấu: 105.
Nhiệm vụ: Đánh dấu Yến Vương đô.
Ban thưởng: 3000 giá trị đánh dấu.
Trần Mục mở con ngươi ra, nhìn thấy Triệu Phi Yên ở gần trong gang tấc, hơi nghi hoặc một chút, làm sao hai sư đồ này đều không thích gõ cửa như vậy.
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Trần Mục chớp chớp mắt, thầm nghĩ ta luyện hóa yêu đan xong cũng không có chuyện gì xảy ra, làm sao mà Triệu Phi Yên còn chưa đi, ánh mắt của nàng ta có hơi kỳ lạ.