- Đấy là cô ép ta đấy nhé!
Vẻ mặt Nguyên Lãng lạnh tanh.
- Ngươi ức hiếp người quá đáng!
Hạ Ngưng Thường không hề nhân nhượng.
Nguyên lãng lạnh lùng nghiêm nghị, định huýt sáo truyền tin, nhưng lại đổi ý, hắn khẽ cười:
- Vậy thì phải xem bí bảo phòng ngự của cô nương có thể ngăn được đòn tấn công của ta không!
Hắn thật sự không nỡ để món ngon sắp đếnmiệng lại cứ thế ra đi. Nếu hắn có thể dựa vào chính sức mạnh của mình để bắt Hạ Ngưng Thường đầu hàng, vậy thì có nghĩa là hắn sẽ thu hoạch được ít nhất một Thiên cấp bí bảo! Có bảo bối này rồi, đất trời rộng lớn, muốn đi đâu mà chẳng được? Không cần phải báng mạng vì Huyết Chiến Bang nữa rồi? Huống hồ, nữ nhân này
lai lịch bí ẩn, giá trị cũng không thấp, trên người xem chừng không chỉ
có một món bí bảo.
Cho nên hắn muốn thử xem! Nếu không được
thì lúc đó truyền tin cũng không muộn, dù gì có hắn án ngữ ở đây, nàng
ta có mọc cánh cũng khó mà bay được.
Nghĩ đến đó, Nguyên Lãng cười gian xảo, đi đến phía Hạ Ngưng Thường.
Hạ Ngưng Thường thầm kêu cứu, tuy nàng đã hồi phục được hai phần nguyên khí, cũng có thể vận hành bí bảo phòng ngự, nhưng thứ này quá hao tổn
nguyên khí, hễ dùng là toàn thân sẽ lại rơi vào trạng thái bất lực, nàng còn phải dùng lượng nguyên khí ít ỏi này để đi tìm Dương Khai, sao có
thể tiêu hao được?
Nhưng nếu không dùng đến, nàng cũng không
có tự tin đánh bại Nguyên Lãng, địa hình ở đây quá xấu, căn bản không
thể phát huy công lực thực sự.
Chỉ còn nước thử ngăn đòn trước, xem xem có thể tìm cơ hội giết chết hắn hay không.
Hạ Ngưng Thường cũng không có ý định nương tay, đối phương đã ức tiếp đến mức này, nàng sao thể thỏa hiệp?
Khoảng cách hai người ngày càng gần, Hạ Ngưng Thường chậm rãi đứng dậy, nguyên khí toàn thân âm thầm trào lên, cảnh giác nhìn tên Nguyên Lãng
đối diện.
Thế này mới đúng là oan gia ngõ hẹp thật sự! Trong
khe núi chỉ chứa được một người, bất kể là ai đều không thể dễ dàng
tránh né đòn công kích của đối phương.
Khoảng cách còn ba trượng, nụ cười của Nguyên Lãng dần biến mất, sắc mặt hắn trở nên cứng đờ.
Hạ ngưng Thường chợt động thủ, không hề có điềm báo và cũng nằm ngoài
dự đoán của Nguyên Lãng, cánh tay nhỏ nhắn bày thế Lan Hoa Chỉ, bấm tay
bắn về phía trước, một luồng Chỉ Phong lạnh buốt bay thẳng về hướng
Nguyên Lãng như mũi tên rời cung.
Tên Nguyên Lãng biến sắc,
căn bản không ngờ nữ tử này vẫn còn sức để động thủ với mình, rõ ràng ả
ta mới bị thương chưa được bao lâu mà? Kể cả có uống thêm đan dược, cũng không thể phục hồi nhanh đến thế?
Hắn đâu hiểu đặc thù thể
chất của Hạ Ngưng Thường, đan dược vào người, có thể trực tiếp luyện
hóa, nếu không phải đan dược nàngđem theo không đủ nhiều, thì làm gì có
chuyện chỉ mới hồi phục được hai phần công lực?
Luồng Chỉ
Phong này lạnh thấm vào xương cốt, như một cái nhũ băng sắc bén, do Hạ
Ngưng Thường lợi dụng âm khí trong thung lũng, phối hợp với thể chất đặc biệt của mình luyện hóa mà ra, độ sát thương không cao lắm, hay ở chỗ
tiêu hao nguyên khí cực thấp, tốc độ lại đủ nhanh.
Một tiếng gào rít nghẹn ngào vang lên, Nguyên Lãng dùng chưởng vận đao, nguyên khí bắn ra, một chưởng cắt đến, hắn gầm lên:
- Phi Vân Trảm!
Phi Vân Trảm không phải là chưởng pháp, mà là đao pháp, là một bộ võ
học Địa cấp hạ phẩm, uy lực không hề yếu, có điều trong tay Nguyên Lãng
không có đao, chỉ có thể dùng chưởng lực thay thế, uy lực tung ra tự
khắc cũng yếu hơn.
Nhưng dù vậy, đòn tấn công của Hạ Ngưng Thường cũng bị hắn chặt đứt, không thể thành công.
Cảm thấy luồng Chỉ Phong này không có độ sát thương, Nguyên Lãng định
phá lên cười thì lại phải đối mặt với một đòn khác, Hạ Ngưng Thường lại
phóng ra một luồng Chỉ Phong khác.
Nguyên Lãng tức tối, đổi từ chưởng sang quyền, hắn tung quyền ra, miệng quát: -
- Thương Long Ngâm!
Quả nhiên là có thoảng tiếng rồng gầm, uy lực của chiêu này còn mạnh hơn Phi Vân Trảm lúc nãy.
Không đợi hắn tạm nghỉ, âm thanh vù vù lại truyền đến, hai tay Hạ Ngưng Thường biến ảo không ngớt, từng luồng Chỉ Phong ào ào bắn ra.
Nguyên Lãng không lùi nửa bước, vội vàng thi triển mọi đòn hóa giải hắn đã học.
Thiên Tru Thiểm, Phi Phượng Quỷ Sát, Thiên Mệnh Lôi, Hóa Thiết Chưởng, Trảm Cương Thủ, Linh Long Quyền...
Không hổ là cao thủ Li Hợp cảnh, võ kỹ tu luyện được vô cùng nhiều,
phong phú đa dạng, hắn kiếm đủ mọi cách đọ sức với Hạ Ngưng Thường, đánh đến mức nước sôi lửa bỏng.
Còn Hạ Ngưng Thường thì lại dĩ
bất biến ứng vạn biến, mặc ngươi tung ra võ kỹ gì, ta cũng sẽ cho ngươi
nếm Chỉ Phong lạnh buốt, đúng là kỳ phùng địch thủ, bên tám lạng, người
nửa cân.
Vách đá bên cạnh khe núi tóe lửa loạn xạ, tất cả đã bị chiêu thức của cả hai quét sạch.
Hỗn chiến một hồi lâu, Nguyên Lãng cuối cùng đã phát hiện có gì không
ổn, hắn đang bị phong ấn công lực, lại phải chế ngự hàn khí, liên tiếp
tung ra nhiều đòn hao tổn nguyên khí đến vậy, hắn chợt có cảm giác thể
lực bị tổn hại. Trái lại, nữ tử đối diện kia, lúc bắt đầu trông thế nào
thì bây giờ vẫn thế ấy, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, dường như Chỉ
Phong đó không phải tiêu tốn bất cứ nguyên khí nào.
Hắn nào
biết Chỉ Phong của Hạ Ngưng Thường đa phần đều là hàn khí hội tụ trong
thung lũng, nàng chỉ cần dùng đến một chút nguyên khí đã có thể tạo ra
lực sát thương không nhỏ.
Lại đấu thêm một lát, Nguyên Lãng cuối cùng đã rõ với hiện trạng của mình, căn bản không thể đánh gục Hạ Ngưng Thường.
Tức thì thẹn quá quá giận, hung hăng nói:
- Đồ đàn bà thối tha, nếu cô không đầu hàng, ta sẽ gọi Long Huy thiếu
gia đến đây, nếu thiếu gia mà đến, chắc chắn sẽ giày vò cô đến sống
không bằng chết!
- Đê tiện!
Hạ Ngưng Thường phẫn nộ.
- Ha ha, nữ tử rơi vào tay Long thiếu gia, không có ai được yên ổn cả,
chi bằng cô hãy theo ta, ta cam đoan sẽ đối xử với cô thật tốt!
- Vô liêm sỉ!
Hạ Ngưng Thường mắng tiếp.
- Ta đếm ba tiếng, nếu cô không xin hàng, thì đừng có trách sao ta không cho cô cơ hội!
Nguyên Lãng lạnh mặt, đưa ra thông điệp cuối cùng, rồi chậm rãi hô:
- Một...
Ầm ầm,
Hai người đang lúc nói chuyện, hai tay cũng chẳng bỏ không mà vẫn đánh kịch liệt như cũ.
- Hai...
Nguyên Lãng cố ý kéo dài âm thanh.
Đôi mắt Hạ Ngưng Thường chợt cong thành hình lưỡi liềm, tuy có chiếc
khăn che mặt, nhưng Nguyên Lãng có thể khẳng định, nữ tử này vừa mới nở
nụ cười.
Nàng cười trông thật là đẹp!
Nguyên Lãng thầm nghĩ, nhất thời không kềm được hét tên con số ba.
- Cô nghĩ kỹ chưa? Nguyên Lãng tưởng nàng đã thay đổi chủ ý.
Cặp mắt Hạ Ngưng Thường vẫn ở dạng lưỡi liềm như cũ, nàng quát lên:
- Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi biết gọi người thôi sao?
“Cái gì?” Nguyên Lãng vẫn chưa hiểu.
- Ta cũng biết gọi người đấy.
Hạ Ngưng Thường hướng ánh nhìn về sau lưng hắn, giọng điệu nghẹn ngào: - Sư đệ, đệ cuối cùng cũng đến rồi!
Nguyên Lãng không thèm quay lại, hắn cười khẩy:
- Muốn dùng trò cỏn con này lừa ta à? Cô nương nghĩ ta ngốc lắm hay sao?
- Ngươi đúng thật là ngu ngốc.
Phía sau vang lên một giọng nói lạnh băng, Nguyên Lãng thất sắc, vội
vàng quay lại. Nhưng Hạ Ngưng Thường không cho hắn cơ hội đó, nàng tung
đòn ra, tay chân hắn luống cuống ứng phó, cộng thêm khe núi nhỏ hẹp,
trong chốc lát không thể quay lại, bị mắc kẹt cả nửa người, tiến không
được, lùi không xong, lúng túng vô cùng.
Phụp...
Nguyên Lãng chỉ cảm thấy sống lưng mình tê rần, mơ hồ có vật nhọn nào đó chọc qua, nhìn xuống, chỉ thấy một mũi kiếm đang đâm xuyên qua tim hắn.