Đã quyết định giúp Dương Khai một tay nên đương nhiên Hạ Ngưng Thường
cũng không dám để lộ ra sơ hở gì, chỉ có ép Dương Khai dùng toàn lực ứng phó mới có thể giúp hắn đột phá.
Vì thế ngay từ chưởng đầu tiên này Hạ Ngưng Thường liền hạ sát thủ.
Sức lực Dương Khai đang ở Thối Thể cảnh tầng chín, thế nên Hạ Ngưng
Thường cũng chỉ dùng đến sức lực của Khai Nguyên cảnh tầng hai, tầng ba
gì đó thôi.
Đang vào lúc quan trọng, bỗng Dương Khai tâm sinh cảnh triệu, khiến hắn bất giác toàn thân ớn lạnh, trong lòng bỗng có
cảm giác sinh tử tồn vong.
Trong lúc nghi hoặc thì một cỗ động tĩnh của chưởng phong gào thét từ bên cạnh truyền đến.
Có người đánh lén mình! Dương Khai chợt bừng tỉnh, hắn không sợ hãi
ngược lại còn lấy làm mừng vội nhảy lên, quay ngoắt đầu lại, trở tay một quyền đảo tới.
Đang không biết phải làm thế nào để trút ra ý muốn chiến đấu trào dâng trong người thì không ngờ lại có người dẫn xác đến! Giờ đây hắn không còn nghĩ ngợi xem xét rốt cuộc là ai muốn đánh
lén mình nữa mà chỉ muốn đánh một trận cho thoải mái.
Một
tiếng chạm đất vang lên, nguyên khí cuồn cuộn, Dương Khai đạp mấy bước
lùi về sau. Hạ Ngưng Thường dùng sức của một cú không phiên, vững chắc
hạ người xuống, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia nhìn kinh ngạc.
Tuy mình mới chỉ dùng sức của khoảng Khai Nguyên cảnh tầng ba thôi
nhưng cũng không đến nỗi bị hắn đánh trả một cách ngang tài ngang sức
như vậy chứ. Đáng lẽ ra phải kìm hãm được hắn mới đúng.
Sau
một chiêu giao thủ, nhờ có ánh trăng sáng Dương Khai đã nhìn rõ dáng
hình người mới đến. Đó là một nữ tử, chỉ có điều khăn đen che mặt nên
không nhìn thấy dung mạo.
- Sao lại là một tiểu cô nương!
Dương Khai nhíu mày, miệng có chút bất mãn lẩm bẩm một câu.
Hạ Ngưng Thường nghe hắn nói vậy liền tức giận đến phát run. Nàng cắn
răng nhẹ nhàng bay tới, nguyên khí trong lòng bàn tay cuồn cuộn, hóa
thành Mạn thiên chưởng ảnh chụp xuống đầu Dương Khai.
Câu nói vừa rồi cũng khiến nàng tức chết đi được!
Dương Khai gầm nhẹ một tiếng, lấy hết sức lực, nguyên khí nóng hầm hập
lưu chuyển theo quyền phong, chỉ trong phút chốc đã giao thủ với Hạ
Ngưng Thường. Mặc dù đối phương chỉ là một nữ tử nhưng Dương Khai cũng
không hề nương tay, thực lực người này rõ ràng là cao hơn mình một bậc,
hơn nữa xuất chiêu nào cũng đầy sát khí, hắn nào dám có chút sơ suất gì.
Dương Khai và Hạ Ngưng Thường xuất chiêu thần tốc như điện quang hỏa
thạch, khó phân thắng bại. Nhưng tình thế rõ ràng bất lợi cho Dương
Khai, chiêu thức của hắn thế đại lực trầm, lực sát thương mặc dù mạnh
nhưng lại thua xa sự biến hóa linh hoạt của Hạ Ngưng Thường. Hắn xuất
hai chiêu, Hạ Ngưng Thường liền xuất ba chiêu, hơn nữa thân hình Hạ
Ngưng Thường nhẹ nhàng uyển chuyển, di chuyển liên tục, chỉ coi Dương
Khai là một con khỉ để trêu đùa.
Dương Khai có thể nói là
luôn luôn kinh ngạc và vô cùng tức giận! Hắn có thể nhận thấy sức lực
đối phương cao hơn mình chỉ một chút, nhưng không ngờ được rằng, thực ra đối phương chỉ là áp chế thực lực thật của mình trong lúc giao đấu với
hắn. Đối mặt với một kẻ địch như vậy có thể đánh trúng mới là chuyện lạ.
Dưới chiếc khăn che mặt màu đen, một nụ cười từ từ hiện ra trên chiếc
miệng nhỏ trên khuôn mặt đang cáu giận của Hạ Ngưng Thường. Nàng nghĩ
bụng ai bảo ngươi ăn nói lung tung, đáng đánh!
Chỉ có điều
sau phút chốc, Dương Khai đã bị đánh đến toàn thân đau đớn. Cùng với một cơn đau đớn quen thuộc đang lan tràn, huyết dịch trong cơ thể lại một
lần nữa hưng phấn lên, chảy cuồn cuộn như đại giang chi thủy. Lắng nghe
kĩ, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh của sự chuyển động. Cơ thể
nóng dần lên, sức lực dần trở nên mạnh mẽ.
Ánh mắt Hạ Ngưng
Thường khựng lại, nàng phát hiện nguyên khí sôi sùng sục trong cơ thể
tên sư đệ này càng ngày càng lợi hại, sức lực của hắn cũng dần dần đột
phá được Thối Thể cảnh để đạt đến trình độ của Khai Nguyên cảnh. Hơn nữa vẫn chưa dừng lại mà còn đang từ từ tăng lên một cách ổn định.
Quyền đầu mang theo nguyên khí nóng bỏng kia càng đánh càng nhanh, càng đánh càng mạnh. Hạ Ngưng Thường có vẻ như sắp không chịu được, định
dùng thêm sức lực của mình nhưng lại có chút không cam lòng, đành tiếp
tục cắn răng chống đỡ lại.
- Ai sai ngươi đến giết ta?
Trong lúc giao chiến đang kịch liệt thì Dương Khai đột nhiên sắc mặt âm trầm hỏi, giọng trầm xuống.
Hạ Ngưng Thường không đáp, dùng hết sức lực để hóa giải chiêu thức của Dương Khai.
Đánh đến lúc này, sức lực Dương Khai có vẻ ngang bằng với mình rồi.
Mình lại không chiếm một chút ưu thế nào, một khi bị quyền phong của hắn lướt qua thì mình chỉ có thể dùng chút tâm trí để hóa giải cỗ Dương khí thuần khiết xâm nhập vào người.
Hạ Ngưng Thường không hết
kinh hãi, nàng phát hiện mình đã đánh giá quá thấp mức độ tinh thuần của Chân Dương kính khí này. Loại tinh thuần này nếu là võ công bình thường thì không thể tu luyện được.
Lại một lần chính diện giao phong nữa. Dương Khai và Hạ Ngưng Thường cùng xuất chưởng, cả hai đều không ai chịu lui bước.
Nheo mắt nhìn nữ tử trước mặt, Dương Khai nhìn lên trên trán nàng, ở đó có một ấn ký mờ nhạt, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, Dương Khai nói:
- Ta phát hiện ngươi…rất giống một vị sư tỷ của ta!
Hạ Ngưng Thường đang mải ngăn cản Dương khí của Dương Khai xâm nhập vào người, khi nghe hắn nói vậy có chút bất thần, nghĩ bụng mình bị bại lộ
lúc nào vậy? Nàng đâu biết được chính do cái ấn ký mờ nhạt trên trán
mình mới khiến Dương Khai nghi ngờ.
Dương Khai nhớ rõ trên trán Hạ sư tỷ có đeo một sợi dây chuyền ngọc bích, và ở ngay chính chỗ ấn ký kia.
Đôi mắt căng thẳng của Hạ Ngưng Thường nhấp nháy liên tục, hàng lông mi dài không ngừng run lên. Dương Khai cười lớn tiếng, rồi đột nhiên một
tay nắm lấy cổ tay nàng, sau đó kéo mạnh nàng vào lòng, đưa tay lên xé
chiếc khăn che mặt của nàng.
Đến tận lúc này Hạ Ngưng Thường
mới hồi phục tinh thần, nàng không muốn gặp Dương Khai với bộ mặt thật.
Một là nàng muốn tạo thêm áp lực cho Dương Khai, hai là nàng cũng có
chút ngượng ngùng. Dù sao thì sự việc lần trước cũng khiến mình quá lúng túng rồi, bây giờ sao dám để hắn kéo khăn che mặt của mình ra nữa?
Trong tình thế cấp bách, không còn để ý phải áp chế sức lực của mình,
một cỗ nguyên khí hung mãnh bạo phát ra, Dương Khai kêu lên một tiếng
quái dị, hắn bị đẩy thẳng ra xa rồi lăn mấy vòng trên đất.
Đến khi bò dậy thì nào thấy bóng dáng nàng ấy đâu nữa? Đối phương sớm đã chạy đâu mất rồi?
- Lẽ nào là thật?
Dương Khai trầm tư, vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng nói, nhưng không
nghĩ đối phương lại phản ứng mạnh như vậy. Hơn nữa sự bạo phát của cỗ
nguyên khí cuối cùng kia cũng khiến Dương Khai nhận thấy thực lực đối
phương so với mình chênh lệch rất lớn. Nếu nàng ấy thực sự muốn giết
mình thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện vung tay lên thôi, đâu cần giao
chiến kịch liệt với mình lâu như vậy?
Liệu có phải không còn
quan trọng nữa. Dương Khai cảm thấy cùng với trận đấu vừa rồi, gông cùm
xiềng xích trên người mình đã bị phá vỡ, hắn vội khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận cảm thụ năng lượng đất trời.
Ngay sau đó, năng lượng đất trời rung chuyển, hung mãnh rót về phía Dương Khai.
Dương Khai hít sâu một hơi, lỗ chân lông toàn thân mở ra, giống như cá
voi hút nước. Hắn thu nhận hết năng lượng đất trời vào trong người, dẫn
dắt cỗ uy năng đất trời khổng lồ này lưu chuyển trong nội thể, tẩy kinh
phiệt thủy.
Đây là cơ duyên mà mỗi người luyện võ đều có
trong khi đột phá một đại cảnh giới, còn về việc có thể đạt được bao
nhiêu lợi ích thì phải tùy vào sự cố gắng của mỗi người.
Cách nơi này trăm trượng, Hạ Ngưng Thường vẻ mặt vẫn đầy sợ hãi, ôm lấy
ngực. Nàng không nghĩ Dương Khai sẽ nhận ra thân phận của mình, nhưng
vẫn may, cuối cùng vẫn giúp hắn đột phá được, cũng coi như không phí
công.
Đang lúc hoảng loạn thì một nhân ảnh vụt qua bên cạnh.
Một lão giả ăn mặc giản dị đột nhiên hiện thân, lão giả râu tóc bạc
trắng, mặt mày nhã nhặn ôn hòa.
Sau khi nhìn rõ dung mạo đối phương, Hạ Ngưng Thường vội cung kính nói:
- Bái kiến Chưởng môn sư thúc.
Lão giả đó hòa nhã cười:
- Ngươi không phải đệ tử Lăng Tiêu các nên không cần đa lễ.
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng đáp:
- Nhưng Chưởng môn là hảo hữu của sư phụ, nên tất nhiên cũng là sư thúc của tại hạ.