Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Ta nhổ vào!" Pháo Thiên Minh chỉ vào bàn mắng: "Đừng tưởng ngươi là cái bàn thì ông đây không biết đệt muội đã bao nhiêu tuổi rồi. Còn đi mặt dày mày dạn giả trang thành xử nữ, đừng có giở giọng trẻ nghe đấy trước mặt ta." Pháo Thiên Minh vô cùng tức giận vì chuyện này xảy ra ở quán rượu của mình, hơn nữa, nguyên phối của bằng hữu chắc chắn là máy phá nhà, càng tức giận hơn là bản thân không thể ngăn cản được. Kẻ thù của Đoàn tuấn tú đúng là không nhiều, nhưng tình nhân còn có lực lượng chẳng không kém gì kẻ địch, đây là còn chưa tính cô nàng chơi rắn kia.
Khuôn mặt Thải Vân Phi lúc đỏ lúc trắng, Mộc Uyển Thanh hỏi: "Ngươi biết hắn ư?"
"Là bạn trai cũ... tức là tình lang đó."
Mộc Uyển Thanh lạnh nhạt nói: "Đàn ông không một ai đáng tin, thay lòng đổi dạ nhanh hơn cơm bữa."
Pháo Thiên Minh đạp một cái lên ghế quát: "Hôm qua bảo ta ngồi, hôm nay bảo người khác ngồi, đừng tưởng ngươi là xe công cộng, ai thích lên thì lên. Đồ đã bị người khác dùng qua, ông đây không cần." Chân dùng sức, cái ghế lập tức bị y đạp gãy.
Thải Vân Phi quay lại tức giận mắng: "Ngươi muốn ta thế nào? Ngươi chỉ là một thằng nhãi nghèo kiết xác, đòi tiền không có tiền, đòi người không có người. Chỉ biết lôi thứ võ nghệ tầm thường ra dọa nạt lũ tiểu tốt, ngay cả một căn nhà, công việc đàng hoàng cũng không có. Ta vớ bừa một kẻ ngoài đường cũng hơn ngươi."
Pháo Thiên Minh cười khẩy nói với Đoàn Dự: "Cuối cùng cũng nói thật rồi! Lời của nữ nhân mà đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây." Quay sang nói: "Vậy nên tiểu muội họ Mộc suy nghĩ nam nhân đều xấu là sai, ngươi nhất định phải về suy ngẫm lại xem mình có chỗ nào sai không... Nhìn ánh mắt ngươi chắc coi ta là ngoại lệ? Nếu thế..." Pháo Thiên Minh đi tới chiếc bàn gần nhất, hỏi người chơi đang uống rượu một mình: "Sao huynh de lại ngồi uống rượu một mình thế này?"
Người đàn ông thở dài: "Thê tử chạy cùng ông chủ đều bỏ đi, chỉ có thể uống giải sầu."
Pháo Thiên Minh chỉ cho Mộc Uyển Thanh rồi đi sang bàn tiếp theo "Thê tử chạy theo người nước ngoài..."
"Thê tử chạy theo người sao Hỏa..."
"Thê tử chạy theo người ngoài hành tinh..."
Pháo Thiên Minh vội hạ giọng: "Nói bậy cũng phải có giới hạn thôi chứ!"
"Không phải đang phối hợp với ngươi sao?"
Lúc này Xa và Mã đã đến quán rượu từ lâu, Mã cười nói: "Chuyện này thật đáng kinh ngạc đấy, sao tỷ lệ nữ nhân lừa dối và vứt bỏ nam nhân lại cao đến khủng khiếp như vậy. Thật đáng thương thay! Tiểu muội họ Mộc có nên quay về kiểm điểm lỗi lầm của mình không? Cứ nghĩ xem tại sao mình không bằng Vương cô nương kia? Có lẽ gia giáo của ngươi rất có vấn đề, hay là về nhà làm rõ rồi hãy quay lại nhé?"
Mộc Uyển Thanh lơ ngơ gật đầu, Xa đỡ Mộc Uyển Thanh vừa đi vừa nói: "Thật ra mẫu thân hoặc sư phụ ngươi đã dạy sai cho ngươi rồi, về hỏi lại bà ấy đi, dù sao hắn là một đại nam nhân không chạy xa được, làm rõ rồi hãy quay lại tìm hắn, được không?"
Mộc Uyển Thanh lên ngựa, cảm động nói: "Cảm ơn ngươi, ta thật sự không biết cô ta là nữ nhân xấu xa." Ngón tay chỉ vào Thải Vân Phi, tiếp theo vẫy tay chào mọi người: "Ta đi đây!"
Mã hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đoàn Dự thở dài kể lại: Tiểu Đoàn vốn rất thân thiết với Tiểu Mộc, nhưng đột nhiên một hôm, cha mẹ nói với hắn rằng Tiểu Mộc là muội muội cùng cha khác mẹ... Hắn không khỏi hoảng hốt, chẳng bao lâu sau bị một tên ác tăng bắt cóc, trên đường gặp một cô nương họ Vương cùng nhau chống lại hắn. Nhưng nàng Tiểu Vương lại không màng tới cậu ấy, chỉ một lòng với biểu ca tên Mộ Dung Phục. Cho nên thằng nhóc này rảnh rỗi là chạy đến uống rượu ở quán của Pháo Thiên Minh. Điều đáng ghét nhất là sau khi quen thuộc lại xem chuyện này là đương nhiên, coi đây như là nhà, sai khiến tiểu nhị như đầy tớ... Chết, lạc đề!
Mã suy nghĩ một lát: "Vấn đề của ngươi với ta không giống nhau lắm, tuy chúng ta là đồng đạo nhưng mỗi lần chia tay ta đều xử lý rất sạch sẽ. Ngươi thì khó xử lý hơn. Ta hỏi ngươi: Ngươi có thích Mộc Uyển Thanh không?"
"...Thích."
"Vậy ngươi có thích cô Vương kia không?"
"...Thích."
"Đoàn đại ca, ngươi có thích Chung Linh không?" Đây là Chung Linh hỏi.
"Thích."
Mã giơ tay nói: "Ta chịu thua, cá nhân ta khuyên ngươi nên làm ngựa giống đi."
Đoàn Dự hớn hở nói: "Ý ngươi là ta cưới hết à?"
Pháo Thiên Minh kéo Vi Tiểu Bảo bán thuốc giả lại: "Thằng cha này giờ mới hai mươi tuổi, chỉ vì có bảy bà vợ mà ra nông nỗi này. Tiểu Đoạn, suy nghĩ kỹ đi." Vi Tiểu Bảo định giải thích mình gần ba mươi tuổi rồi, nhưng bị Pháo Thiên Minh ra hiệu miễn thuế một vàng nên lập tức im miệng.
Đoàn Dự nói: "Nói bậy! Vậy hoàng đế hậu cung ba ngàn người, sao không thấy chuyện gì?"
Xa thở dài: "Một ngày sủng hạnh một cô, phải giải quyết vấn đề ba ngàn xử nữ phải mất chừng mười năm. Ngươi tự suy nghĩ xem, mình làm được như vậy không?" Xa xưa nay vẫn luôn thẳng thắn.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩