"Ta là Phích Lịch, cần giúp đỡ thì nói nhé, lưu ý: không tham gia truy sát trên 100 người." Pháo Thiên Minh trả lời: "Ha ha."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Mình chạy được bao lâu rồi?"
Tinh Ảnh vén tay áo nhìn đồng hồ nói: "Dưới 3 tiếng đồng hồ." Pháo Thiên Minh kinh ngạc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay Tinh Ảnh. Tinh Ảnh giải thích: "Trưởng thôn đưa tặng."
Pháo Thiên Minh vô cùng đồng tình, Tinh Ảnh hỏi: "Chắc ngươi cũng làm nhiệm vụ đó chứ, tặng ngươi cái gì?"
Pháo Thiên Minh lập tức đáp: "Ta đâu có tài giỏi thế, ta chỉ dựa vào phương pháp bình thường thôi, không có thưởng nhiệm vụ." Thấy vẻ nghi ngờ của Tinh Ảnh, vội hỏi: "Đây là đâu?"
"Một cánh rừng thôi."
"Nhưng không có quái vật, bây giờ phải làm sao đây?"
Tinh Ảnh nhún vai nói: "Không biết, xem ra không thể quay đầu lại được, chúng ta cứ đi về phía trước xem sao. Biết đâu gặp Diệp Cô Thành bị thương nặng, sau đó chúng ta sẽ được lợi. Lạ thật, sao lại có sọ người."
Pháo Thiên Minh buồn bã hỏi: "Nếu gặp Diệp Cô Thành không bị thương, liệu có thể nào là hắn sẽ giết chết chúng ta không?"
Tinh Ảnh đáp: "Chúng ta không nói cho hắn biết là được, ngu ngốc!"
Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn hy vọng vào những đám thiết kế game của công ty "Nghe nói"?"
Tinh Ảnh bất đắc dĩ nói: "Bây giờ ta chỉ hy vọng phía trước không phải một đám người chơi thôi. Chúng ta vừa đi vừa ăn chút gì đó."
Hai người giảm bớt độ đói bụng, sau đó từ từ đi về phía trước. Qua một con đường nhỏ, bọn họ nhìn thấy một ngôi mộ lớn. Hai người đang quan sát xem ngôi mộ này có phong thủy tuyệt học gì không thì từ trong ngôi mộ vang lên một giọng nữ lạnh lùng: "Ai dám cả gan xâm phạm địa bàn của ta?"
Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh liếc nhìn nhau, đồng thanh hít một hơi lạnh nói: "NPC." Hai người đã có dấu hiệu mắc chứng sợ NPC.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Theo giọng nói thì rất đáng sợ, ngươi có biết cao thủ nữ giới nào trú ngụ gần phần mộ không?"
Tinh Ảnh gãi đầu nói: "Làm sao ta biết được, bây giờ là Bắc Nguyên năm thứ 3000, nhân vật trò chơi phần lớn chỉ xem qua phim lập thể, những cái tên có tính cách như Tây Môn Phong Tuyết mới nhớ. Hơn nữa, mấy ngàn năm qua đã có bao nhiêu tiểu thuyết võ hiệp ra đời, công ty game quá độc ác, lại chọn tác phẩm của mấy vị từ cả ngàn năm trước như Cổ, Kim, Hoàng, Lương... làm bối cảnh."
Pháo Thiên Minh kêu lên một tiếng "Ồ", nắm tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, bừng tỉnh nói: "Ta biết rồi, có một nữ nhân thích sống trong mộ phần, Tiểu Long Nữ đấy, chưởng môn Cổ Mộ phái."
Tinh Ảnh kêu lên "Ờ" một tiếng nói: "Ngươi nói là nữ nhân ở cùng Dương Quá đúng không?"
"A! Ngươi biết rõ về Dương Quá lắm à? Vậy ngươi lên chào hỏi một tiếng đi."
"Biết cái rắm! Chẳng qua vì chúng ta học trên lớp, thầy giáo cung cấp tài liệu mới biết thôi."
"Học cái gì?" Pháo Thiên Minh thắc mắc hỏi.
"Tâm lý học, ta là sinh viên tốt nghiệp khoa Tâm lý. Lúc đó có bài tập phân tích tại sao Dương Quá lại mắc chứng rối loạn tự kỷ. Tại sao ngoài một con chim ra thì không có bạn bè nào. Tại sao lại thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình mười tuổi."
"Ngươi viết thế nào?"
"Kết luận của ta là: chứng luyến mẫu. Từ nhỏ cha mẹ đã mất, thiếu tình thương, Tiểu Long Nữ tốt với hắn ta một chút nên hắn ta mới bị lừa. Ta thậm chí còn viết bài báo cho tờ Pháp Chế, chỉ ra rằng tâm lý non nớt của thanh thiếu niên dễ bị các phụ nữ xấu lừa gạt. Điều khiến ta tức giận nhất là bài làm của ta chỉ được điểm C-."
"Vậy đáp án chuẩn là gì?"
"Đáp án chuẩn ư? Ngươi không biết các bác sĩ tâm lý đều là lừa đảo để kiếm ăn sao? Làm gì có đáp án chuẩn nào. Tuy nhiên, có đứa duy nhất được điểm A+, câu trả lời của nó là: chứng hận nam giới. Vì người phụ nữ của mình bị cưỡng hiếp, rất tức giận, nên hắn ta ghét tất cả đàn ông trẻ tuổi. Vì vậy mới không có bạn bè nào là nam. Đặc biệt là võ công do chính hắn ta sáng chế, gọi là Ảm Nhiên Tiêu Hồn chưởng, cho thấy tâm trạng u uất của hắn, chỉ cần tâm trạng buồn bã là trong lòng hắn ta rất tiêu hồn."
Pháo Thiên Minh gật đầu nói: "Rất có lý..."
Đang nói chuyện thì phía sau mộ xuất hiện một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, mái tóc đen trắng pha lẫn buông xuống vai, khuôn mặt đầy vẻ độc ác. Hai người liếc nhìn rồi đồng loạt lùi lại một bước, mồ hôi lạnh toát ra. Người phụ nữ không có mắt, hai hốc mắt trống rỗng nhìn về phía họ. Trong tay cầm một cái đầu người, năm ngón tay phải nhét vào trong. Cái đầu bị làm mờ nên hai người không nhìn thấy, chỉ là hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
"Hai tên tiểu quỷ đến vừa đúng lúc, ta đang tìm đầu lâu để luyện công." Người phụ nữ vươn tay vồ tới, bước chân cực nhanh, cách 30 mét mà nháy mắt đã tới.
Hai người đồng loạt nằm úp xuống đất, Túng Vân Thê hạ xuống êm ái không tiếng động. Người phụ nữ bắt hụt bèn dừng lại, cách hai người hai mét nghiêng tai nghe ngóng.
Tin nhắn: "Đại sư huynh, ta yểm trợ ngươi chạy trước đi."