Tút tút tút tút ~
Bốn tiểu nha đầu tất cả đều đặt mông ngồi dưới đất, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu đó khiến cho Lâm Hiên cười to không thôi.
"Ai nha, cha thật là xấu, ném trúng người ta rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tại sao chúng ta lại không ném trúng cha được!"
Các tiểu nha đầu cảm thấy mình bị thương rất nặng. Lâm Hiên thấy thế đương nhiên sẽ không để cho các cô con gái của mình mất lòng tin.
Trẻ con thì cần nhất chính là sự cổ vũ đến từ cha mẹ. Thế là Lâm Hiên nháy mắt ra dấu cho Mộ Ấu Khanh, Mộ Ấu Khanh tâm lĩnh thần hội nói ra: "Các bảo bối, các ngươi tiếp tục ném, chắc chắn có thể ném trúng cha của các ngươi!"
Nghe được nàng nói như vậy, bốn tiểu nha đầu nhao nhao lộ ra đấu chí.
"Đúng đó, mẫu thân nói một khi làm việc thì phải kiên trì!"
Thế là bốn tiểu nha đầu nhao nhao nặn ra một quả cầu tuyết đồng thời ném thẳng về phía Lâm Hiên.
Lần này, Lâm Hiên cố ý không tránh.
Khi quả cầu tuyết tiến vào "Vô Địch Cấm Vực" bị nghiền nát, cố ý hô to một tiếng ngã xuống mặt đất.
"Oa, quả nhiên thành công!"
Có thể ném trúng cha lợi hại như vậy khiến cho bốn tiểu nha đầu tràn đầy cảm giác tự hào.
Lâm Hiên cố gắng giả bộ như mình không gượng dậy nổi khiến cho các tiểu nha đầu vui vẻ một hồi.
Nhưng mà các tiểu nha đầu đều rất là có hiếu phát hiện ra Lâm Hiên không có đứng dậy thì cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tuyền Châu lộ ra vẻ khẩn trương: "Sao cha vẫn chưa chịu dậy, chẳng lẽ là bị quả cầu tuyết đánh đau hay sao?"
Tuyền Hi nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Có khả năng đó!"
Tuyền Hàm nắm chặt hai tay: "Vậy làm sao bây giờ nha?"
Tuyền Ấu dậm chân một cái, kéo ba người tỷ tỷ một chút: "Chúng ta mau qua đó coi thử đi!"
Bốn tiểu nha đầu đi tới trước mặt Lâm Hiên, ngồi xổm ở bên cạnh hắn xem đi xem lại.
Lâm Hiên bỗng nhiên mở mắt ra, cười ôm bốn tiểu nha đầu vào trong lòng.
Mấy người Tuyền Châu lập tức hiểu, hóa ra cha đang cố ý lừa gạt mình.
"Cha thật nghịch ngợm, lại dám gạt người!"
"Đúng vậy đúng vậy, hóa ra ta nghịch ngợm như vậy đều là di truyền từ cha!"
Các tiểu nha đầu vừa mừng vừa sợ, Tuyền Ấu cũng tìm được một cái cớ hay để giải thích cho tính cách nghịch ngợm của mình.
Mà lúc này.
Đinh!
Giọng nói của hệ thống lại vang lên ở trong đầu của Lâm Hiên.
"Ngươi hoàn thành một lần chơi ném quả cầu tuyết kích thích vui vẻ với chúng nữ nhi, ban thưởng: Tạo Hóa Thần Đan!"
"Mẹ của ta ơi, như vậy mà cũng được?"
Lâm Hiên không ngờ được là mình chỉ chơi ném quả cầu tuyết một lần với chúng nữ nhi mà lại nhận được một phần thưởng cực phẩm như vậy.
Dựa theo hệ thống giải thích. Tạo Hóa Thần Đan chính là đan dược Thánh giai thượng phẩm. Sử dụng viên đan dược này có thể cứu được bất kỳ người nào sống lại chỉ cần người đó chết đi không quá bảy ngày.
Nói cách khác, cho dù là hồn phi phách tán nhưng chỉ cần chết đi không quá bảy ngày thì viên Tạo Hóa Thần Đan này vẫn có thể cứu sống lại được.
"Đây có thể nói là một viên Tiên Đan nghịch thiên a!"
Lâm Hiên cảm thấy hệ thống quá là hào phóng rồi, phần thưởng hệ thống cho ra luôn luôn hào phóng như vậy.
Để Tạo Hóa Thần Đan vào trong thanh vật phẩm của hệ thống, Lâm Hiên ôm chúng nữ nhi đứng lên.
Mới vừa rồi các tiểu nha đầu bị Lâm Hiên dọa cho giật mình, giờ phút này đều rất là bám lấy hắn. Cả đám đều dùng nhỏ tay ôm thật chặt Lâm Hiên, như sợ hắn chạy. Cho dù là Mộ Ấu Khanh đi tới thì các nàng cũng không chịu rời khỏi ngực của khỏi Lâm Hiên.
"Biểu tỷ phu, đám trẻ con này phải nói là quá dính ngươi, khiến cho người ta nhìn thấy mà đố kị muốn chết!" Mộ Ấu Khanh vẻ mặt tán thưởng nói.
Lâm Hiên mỉm cười, có được hệ thống vú em hoàn mỹ trên người, đám trẻ con này không muốn dính mình cũng không được!
Bành!
Ngay lúc hai người vừa nói vừa cười thì ở xa xa trên đỉnh núi mà Thái Sơ đại điện tọa lạc bỗng nhiên tuôn ra hai đạo kiếm quang sáng chói.
Có thể nhìn thấy rõ ràng hai đạo kiếm quang này hoàn toàn khác biệt nhau, hiển nhiên là xuất phát từ hai người khác nhau.
Mộ Ấu Khanh nhíu lông mày một cái: "Chẳng lẽ là Thánh Địa xảy ra chuyện rồi?"
Lâm Hiên gật gật đầu: "Xem ra đúng là đã xảy ra chuyện rồi."
Mộ Ấu Khanh vội la lên: "Vậy chúng ta nhanh đi nhìn xem!"
Thái Sơ Thánh Địa tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Huyền Thiên, một khi xảy ra chuyện chắc chắn không thể coi thường được!
Sau đó, Lâm Hiên và nàng dẫn theo bọn nhỏ nhanh chóng trở về Thái Sơ đại điện.
Mà giờ khắc này.
Trải qua hơn ngàn lần giao thủ, cuối cùng Quan Du Vân cũng bại bởi Viên Khiếu.
Bên trong đại điện, ba mươi vạn đệ tử Thánh Địa đều bất ngờ. Bọn họ có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được là lại tận mắt nhìn thấy chưởng môn sư tôn bị người ta đánh bại ở ngay trong cửa nhà mình.
Giờ phút này quần áo của Quan Du Vân đã rách nát tả tơi, hai tay run rẩy, hắn cố nhịn đau khổ nói ra: "Sư huynh, ta thua rồi!"
Viên Khiếu vẫn là dáng vẻ vô cùng sắc bén, gật đầu một cái, nói ra: "Ta đã chứng minh với hơn ngàn Kiếm Tông Bắc Huyền Thiên, mà bây giờ ngươi cũng đã thua ở dưới tay ta."
"Ta hỏi ngươi, Bắc Huyền Thiên hiện nay, có phải kiếm đạo tạo nghệ của ta là cao nhất hay không?"
Quan Du Vân nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta thua với ngươi không sai, nhưng ta không có tư cách để đưa ra đánh giá về kiếm đạo tạo nghệ của ngươi."
"Vậy ai có tư cách?" Viên Khiếu vội hỏi.
Quan Du Vân chậm rãi phun ra hai chữ: "Đế phu!"
…………………………………
"Đế phu?"
Viên Khiếu và hơn ngàn tông chủ Kiếm Tông mà hắn dẫn tới đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Quan Du Vân gật gật đầu: "Không sai, chính là phu quân của Bắc Huyền Thiên Nữ Đế!"
Vừa mới dứt lời, tiếng bước chân rất nhỏ đã vang lên ở ngoài cửa.
Viên Khiếu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời vạn trượng.