Chương 102: [Dịch] Xin Các Đạo Hữu Hãy Tự Trọng!

Nội Tình

Phiên bản dịch 7576 chữ

“Tế phẩm…”

Lão Long Vương nghe thiếu niên pháp sư trước mặt cất lời, đồng thời cũng đón nhận ánh nhìn của hắn.

Đôi mắt ấy tựa như chiếc giếng cổ không gợn sóng, nhưng ẩn chứa một điều gì đó khiến tâm thần người khác bất an.

Như thể, lão đã bị đặt lên tế đàn, sẵn sàng dâng hiến cho một tồn tại vô danh nào đó.

Điều này khiến lão Long Vương không khỏi rùng mình.

“Pháp sư…”

Trong lòng lão Long có đôi chút đoán mò, gian nan hỏi: “Ý của ngài là… lão long… là tế phẩm?”

“Sợ rằng đúng như vậy.”

Khương Lâm nhìn lão Long Vương trước mặt, giơ tay chỉ vào cống phẩm trên ngai.

“Lão Long Vương nắm giữ vùng nước Tây Hồ, ở Hàng Châu, chính là chính thần có công đức.”

“Nếu thật sự có một biến động lớn lan ra toàn bộ Hàng Châu, lão Long Vương sẽ là người đầu tiên phải gánh chịu… tế phẩm đầu tiên.”

Sau đó là đến lượt Thành Hoàng…

Khương Lâm âm thầm bổ sung một câu, cũng chẳng ngạc nhiên khi Đạo Tế thiền sư lại bảo vệ Thành Hoàng.

Thì ra, chẳng những vì Thành Hoàng quan trọng, mà còn vì, trong bố cục của Tống Vương, Long Vương Tây Hồ và Thành Hoàng đều là mục tiêu đầu tiên.

Đến giờ phút này, coi như Khương Lâm đã thấy được mục đích cuối cùng trong kế hoạch của Tống Vương.

Một buổi tế lễ, một buổi tế lễ liên quan đến những thần linh địa phúc đức như Long Vương và Thành Hoàng.

Lão Long Vương là tế phẩm, vốn dĩ Thành Hoàng cũng là tế phẩm, nhưng bởi vì có Đạo Tế thiền sư ở đó nên cái tên của Thành Hoàng không có xuất hiện trong miệng của Vương đạo nhân.

“Pháp sư, lão long… nên làm gì đây?”

Nhất thời, lão Long Vương cũng hoảng loạn.

Lão biết, Khương Lâm tìm đến tận cửa, vừa mở miệng đã nhắc đến sắc lệnh Bắc Cực, chắc chắn là chuyện lớn, nhưng lão không ngờ lại là chuyện lớn đến mức này.

Khương Lâm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ suy nghĩ.

Quỷ thai là tế phẩm, nhĩ hồn cũng là tế phẩm, không cần nói những thứ khác, chỉ riêng hai thứ này đã đủ chứng minh, thứ mà Tống Vương muốn tế lễ tuyệt đối không phải là thứ hiền lành gì.

Vậy thì, đại loạn mà Đạo Tế thiền sư muốn nói đến, tám mươi phần trăm cũng chỉ về buổi tế lễ này.

“Không đúng…”

Đột nhiên Khương Lâm ngẩng đầu lên.

“Cái gì không đúng?”

Lão Long Vương như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi.

“Rất không đúng.”

Khương Lâm xoa xoa chén trà trong tay, nhìn về phía lão Long Vương, nói: “Không kể là ngươi hay Thành Hoàng, đều là chính thần được thiên đình sắc phong, lấy các ngươi tế lễ tà vật…”

“Tống Vương thật sự không sợ thiên đình, Lôi Đình Đô Ti, hàng thiên nộ sao?”

“Cho dù thiên đình có đình trệ thế nào, cũng không thể dung thứ chuyện như vậy.”

“Tống Vương muốn tế lễ, rốt cuộc là thứ gì đây?”

Nghe vậy, trong lòng lão Long Vương cũng bất an theo.

Theo lời của vị pháp sư này, có hai khả năng.

Một là, cho đến hiện tại, những suy đoán này đều là sai, Tống Vương có bố trí khác.

Điều này coi như là tin xấu trong tin tốt với lão Long Vương.

Còn không thì…

Tà vật mà Tống Vương muốn tế lễ, có một loại nội tình nào đó có thể nuốt chửng hai chính thần phúc đức địa kỳ làm tế phẩm!

Nếu là khả năng thứ hai, vậy thì…

Lão Long Vương không khỏi rùng mình.

Ánh mắt vô thức nhìn về phía Khương Lâm, trong mắt mang theo chút khẩn cầu, rất muốn nghe được khả năng thứ nhất từ miệng Khương Lâm.

Nhưng Khương Lâm lại khiến lão Long Vương thất vọng.

Hắn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bố cục của Tống Vương sắp triển khai rồi.”

Nói xong, Khương Lâm đứng dậy.

“Bần đạo còn có chút chuyện phải làm, xin cáo từ trước.”

“Thời gian này, tốt nhất lão Long Vương nên ở lại trong Long cung, nếu có biến cố, cũng tiện cho bần đạo tiếp ứng.”

Nghe vậy, lão Long Vương có chút lơ đãng gật đầu.

Khương Lâm cũng hiểu, dù sao bất kể là ai nghe được tin tức như vậy, đều sẽ rối bời.

Nhưng hiện tại, Khương Lâm không có thời gian an ủi lão Long Vương, ngược lại còn có một số chuyện càng đau lòng hơn phải nói.

“Lão Long Vương, bần đạo cần ngươi làm mồi nhử.”

Khương Lâm không chần chừ, mà là cởi mở thẳng thắn, trực tiếp nói: “Ngươi là một trong những mục tiêu trực tiếp nhất trong bố cục của Tống Vương.”

“Nếu Tống Vương muốn hành động, thì sợ rằng người đầu tiên chính là ngươi.”

“Khi biến cố phát sinh, hãy dùng mọi biện pháp mà ngươi có thể nghĩ tới chống đỡ, thời gian càng lâu càng tốt.”

“Đây không phải bần đạo cầu xin ngươi, mà là mệnh lệnh lấy thân phận pháp sư quận trừ tà Bắc Cực ban cho ngươi.”

Nói xong, mặc kệ sắc mặt biến hóa của lão Long Vương, Khương Lâm cất bước rời khỏi tĩnh thất.

Nhưng khi đi đến ngưỡng cửa, lại dừng bước, xoay người khẽ nhìn lại.

“Nếu đến lúc sự việc không thể cứu vãn… bần đạo sẽ cùng ngươi đi.”

Lão Long Vương ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ còn cánh cửa trống rỗng, cùng với vẻ mặt bối rối của Ngao Nhuận.

“Phụ vương…”

Ngao Nhuận không biết phụ vương ở trong phòng nói chuyện gì với Khương Lâm, nhưng nàng biết, chắc chắn là đại sự, nếu không hai người bọn họ sẽ không nghiêm túc như vậy.

“Nữ nhi, bây giờ con lập tức lên đường, đến Động Đình Hồ tìm cô cô của con, bất kể nghe thấy tin đồn gì, cũng không được trở về, trừ khi phụ vương truyền tin cho con, hiểu chưa?”

Lão Long Vương không đợi Ngao Nhuận lên tiếng, vung tay nói: “Bất luận con có suy nghĩ thế nào, chuyện này cũng phải nghe theo lời phụ vương, không được cãi lại!”

Nói xong, lão Long Vương rời khỏi tĩnh thất.

Ngao Nhuận có chút ngây người đứng tại chỗ, một cảm giác vô lực dâng lên từ tận đáy lòng.

Nhưng nàng lại chẳng thể làm được gì.

Rời khỏi Tây Hồ, Khương Lâm chậm rãi đi về hướng đạo quán của mình.

Hắn không dùng bất kỳ thần thông nào, chỉ lặng lẽ đi đường.

Bây giờ, Khương Lâm cần một chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, đồng thời cũng tự chuẩn bị tâm lý.

Không có gì phải nghi ngờ, Tống Vương bị gõ núi sẽ nhanh chóng phát động kế hoạch, điểm này cả hai bên đều biết rõ.

Hiện tại, chính là lúc kiểm tra nội tình của hai bên.

Khương Lâm giơ ngón tay lên tính thử.

Bên phía mình, có hắn, Bạch Tố Trinh, Đạo Tế thiền sư và người ở Kim Sơn Tự kia. Mặc dù giữa đạo và phật có chút tranh chấp, nhưng ít nhất Pháp Hải và Đạo Tế sẽ không làm trái nhau vào lúc này.

Cho dù là người trong đạo môn, cũng chưa từng phủ nhận, trong phật môn tồn tại những tu sĩ có từ bi đại tâm.

Ngoài ra, còn có Thành Hoàng và lão Long Vương, nhưng hai vị này vốn chính là mục tiêu trong bố cục của Tống Vương, không dám cam đoan rằng Tống Vương sẽ không có biện pháp nào khắc chế bọn họ.

Cho nên, tạm thời không liệt vào lực chiến.

Ngoài ra còn có một vị Chung Chân Quân Chung Quỳ.

“Nói đến đây, bản thân ta cũng coi như là nửa cái đánh hôi.”

Khương Lâm cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, cười khổ một tiếng.

So với Bạch Tố Trinh, Đạo Tế thiền sư và Pháp Hải, thì thực lực của hắn vẫn không đủ.

Còn về phía Tống Vương, bày ra ngoài sáng, chỉ có đám môn khách cung phụng của Tống Vương phủ, nhưng ngốc cũng biết, đám môn khách đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm chính là tồn tại mà Tống Vương muốn tế lễ.

Đó mới là cốt lõi của trận biến động lớn này.

Khương Lâm biết nội tình của bên mình, Tống Vương có lẽ cũng biết.

Cho dù là như vậy, Tống Vương vẫn muốn triển khai kế hoạch của mình, hoặc là đánh cược, hoặc là có nội tình lớn hơn.

“Rốt cuộc là Tống Vương muốn tế lễ thứ gì đây?”

Trong lòng Khương Lâm tự hỏi, tuy rằng Tống Vương ở trong tối Khương Lâm ở ngoài sáng, nhưng thật ra trong lòng Khương Lâm không hề hoảng hốt.

Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là Tử Vi quán quen thuộc vô cùng.

Khương Lâm đưa tay đẩy cửa, theo tiếng “két” vang lên, đập vào mắt hắn là tượng thần uy nghiêm của Vương Linh Quan.

Hắn hít sâu một hơi, cung kính hành lễ.

“Đệ tử khấu bái sư tôn, nguyện xin sư tôn chứng giám.”

Bạn đang đọc [Dịch] Xin Các Đạo Hữu Hãy Tự Trọng! của Lâm Hồ Khinh Giả

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!