Lôi đình vốn đen kịt, vậy mà lại ẩn hiện một tia tử kim rực rỡ!
Khương Lâm theo bản năng ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ có một ngón tay ẩn chứa lôi đình đang càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Cuối cùng, ngón tay kia điểm vào mi tâm của hắn.
"Ầm!!"
Một ngón tay điểm xuống, Khương Lâm chỉ cảm thấy cả người mình bay ra ngoài.
Hắn bay ra khỏi hòn đảo hoang, bay vào trong màn mây đen, bị vô số lôi đình bao vây.
Lôi đình vờn quanh, Khương Lâm thử đưa tay bắt lấy, nhưng lại chẳng bắt được gì, chỉ có thể cảm nhận được bản thân đang không tự chủ được mà bay ngược... bay ngược...
"Phù!"
Khương Lâm thở dài một hơi, mở bừng hai mắt.
Bầu trời vốn tối đen như mực đã sáng rõ, Đế Quân lão gia trước mắt vẫn dùng đôi mắt từ bi kia nhìn hắn.
"Hô..."
Khương Lâm cảm thấy toàn thân đều uể oải.
Hiện tại hắn giống như vừa mới được vớt từ dưới nước lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Vương Linh Quan truyền pháp, quả thật không hề dịu dàng chút nào.
Thời gian tôi luyện trong lôi đình rất ngắn, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cả người Khương Lâm đã được lôi đình tẩy lễ một lần.
Nhưng còn chưa đợi Khương Lâm thở đều, Nê Hoàn cung đã bắt đầu phồng lên từng đợt.
Từng đạo kinh văn huyền diệu vô cùng, không ngừng quanh quẩn trong đầu Khương Lâm.
"Pháp bổn chư đạo, đạo nguyên chư tâm. Có thể dùng tinh thần của ta, dung hợp với tinh thần của đất trời, dùng tạo hóa của ta, dung hợp với tạo hóa ngũ hành, đó chính là đạo pháp diệu kỳ..."
"Người tu luyện Trảm Khám Ngũ Lôi Pháp, lấy đạo làm thể, lấy pháp làm dụng. Tu luyện nội thể, chém diệt thi quỷ, khám phá huyền cơ, tích lũy ngũ hành, dung hợp tứ tượng, thủy hỏa giao hòa, kim mộc tương giao, nhật luyện nguyệt hầm, thoát thai hoán cốt, trở thành tiên nhân cao thượng..."
Cuối cùng, tất cả kinh văn huyền diệu kia, đều hóa thành một quyển kinh thư trong thức hải của Khương Lâm.
Kinh thư có tên là:
Vô Thượng Cửu Tiêu Ngọc Thanh Đại Phạm Tử Vi Huyền Đô Lôi Đình Ngọc Kinh
"Đây là..."
Khương Lâm không khỏi trợn to hai mắt.
Mặc dù hắn biết rõ, pháp môn mà Vương Linh Quan truyền thụ, chắc chắn không phải pháp môn tầm thường, nhưng môn pháp xuất hiện trước mắt này, vẫn khiến Khương Lâm khiếp sợ.
Không vì cái gì khác, chỉ vì tên của bộ Lôi Đình Ngọc Kinh này, có lẽ rất nhiều người chưa từng nghe qua.
Nhưng nếu đổi một cách gọi khác thì sao?
Thần Tiêu Pháp!
Lôi pháp truyền thừa duy nhất trong ngũ đại uy pháp của Đạo môn!
Phàm là người tu luyện lôi pháp, uy lực của chúng đều không thể vượt qua Thần Tiêu Pháp!
Thần Tiêu Pháp ở phương diện tu thân, có lẽ không bằng Thiên Tâm Ngũ Lôi Pháp, ở phương diện độ kiếp, không bằng Thượng Thanh Lôi Pháp.
Nhưng nếu nói về uy năng...
Không gì sánh bằng!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vương Linh Quan truyền thụ Thần Tiêu Pháp, kỳ thật cũng hợp tình hợp lý.
Sa Thiên Sư - một trong tứ đại thiên sư, là người dẫn độ Vương Linh Quan vào đạo môn, nếu không có Sa Thiên Sư, sẽ không có Đô Thiên Đại Linh Quan ngày hôm nay.
Mà vị Sa Thiên Sư này, chính là một trong những vị tổ sư khai sáng ra Thần Tiêu Pháp.
Có nguồn gốc này, việc Vương Linh Quan biết Thần Tiêu Pháp, có tư cách truyền thụ Thần Tiêu Pháp, cũng không có gì là lạ.
"Đến bây giờ, pháp môn mà ta tu luyện xem như đã viên mãn."
Khương Lâm xoa xoa mi tâm, lẩm bẩm nói.
Hiện tại, hắn tu luyện Bắc Đế Pháp để tu thân dưỡng tính, đây cũng là pháp môn chủ chốt, là cơ sở cho việc tu hành.
Trảm quỷ trừ ma, sai khiến Lôi Thần, có Thiên Bồng Pháp và Phong Đô Pháp của Hắc Luật.
Mà giờ đây, Thần Tiêu Pháp xuất hiện, đã giúp Khương Lâm bổ sung mảnh ghép cuối cùng.
Một môn công pháp chân chính, có thể hàng yêu phục ma, có thể đối địch, có thể chiến đấu!
…
Huyện Tiền Đường, Ngô phủ.
"Lão gia, hai ngày nay, thiếu gia đã yếu ớt lắm rồi, xem chừng... e là không qua khỏi..."
Ngô phu nhân lau nước mắt, khóc lóc nói với Ngô huyện lệnh.
Bà chỉ có một đứa con trai độc nhất, từ nhỏ đã nâng niu như bảo bối, giờ đây thấy con trai thành ra như vậy, bản thân lại bất lực, trong lòng đau xót khó mà diễn tả được.
"Ta biết rồi."
Ngô huyện lệnh nhắm hai mắt lại, đau khổ day day mi tâm, sau đó đứng dậy an ủi:
“Phu nhân, ta đã nghĩ cách rồi, ta đảm bảo, nhất định sẽ không để con trai ra đi như vậy."
"Người đâu, dìu phu nhân xuống nghỉ ngơi."
"Vâng."
Hai nha hoàn bước tới, dìu phu nhân rời khỏi thư phòng, lúc đi đến cửa, vừa vặn gặp sư gia của Ngô huyện lệnh.
"Phu nhân."
Sư gia chắp tay hành lễ, nhưng phu nhân chỉ gật đầu nhẹ, thờ thẫn rời đi.
Thấy vậy, sư gia đóng cửa thư phòng lại, bước nhanh đến trước mặt Ngô huyện lệnh.
"Lão gia."
"Thế nào? Đã điều tra được gì chưa?"
Ngô huyện lệnh vội vàng hỏi.
Trước đại sự sống chết của đứa con trai độc nhất, cho dù là “Bách Lý Hầu” cũng không nhịn được nóng ruột.