Uyển chuyển dẫn Khương Lâm đến một góc, sau khi rót trà xong thì cười khúc khích.
"Lát nữa các cô nương sẽ ra, đạo trưởng thích ai cứ vẫy tay gọi."
"Với vẻ tuấn tú của đạo trưởng, dù phải trả thêm tiền chắc các cô nương cũng vui lòng."
"Ha ha ha ha."
…
…
Hồng Tụ Chiêu là một địa điểm khá nổi tiếng ở phủ Hàng Châu.
Có thể nói, nơi đây nổi tiếng xa gần, đứng đầu bảng xếp hạng, khiến vô số người tiêu tiền như nước… chính là kỹ viện!
Nói chung, thời điểm kỹ viện đông khách nhất là buổi tối, nhưng trên đời này có rất nhiều kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng lại giàu nứt đố đổ vách.
Vì vậy, ngay từ buổi chiều, Hồng Tụ Chiêu đã đón tiếp rất nhiều khách.
Một công tử mặc cẩm y, tay cầm quạt xếp, bộ dạng cà lơ phất phơ đá văng cửa Hồng Tụ Chiêu.
"Tiếp khách! Hồng Tụ đâu? Tiểu gia đến rồi!"
Công tử vừa mở miệng, đã toát ra mùi vị của kẻ lắm tiền nhiều của.
Bởi vì chỉ có hoa khôi xinh đẹp nhất, nổi tiếng nhất của Hồng Tụ Chiêu, mới có tư cách lấy "Hồng Tụ" làm nghệ danh.
Là hoa khôi nổi tiếng nhất, là hồng nhan tuyệt sắc nhất của Hồng Tụ Chiêu, chỉ một câu tiêu ngàn vàng chỉ cầu một đêm xuân, quả thật là làm uất ức cho người ta.
Hồng Tụ Chiêu cũng rất biết cách tạo ra hiệu ứng "tiếp thị khan hiếm".
Hoa khôi nổi tiếng nhất của mình, đương nhiên là có giá trị rất cao.
Một năm chỉ tiếp khách sáu lần, lần nào cũng có thể khiến thu nhập của Hồng Tụ Chiêu tăng vọt.
Vị công tử này cũng biết điều này, cho nên chỉ là nói cho sướng miệng mà thôi, căn bản không hề nghĩ đến việc có thể gặp được Hồng Tụ.
Nhưng một khắc sau, hắn ta liền ngây người.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy một góc.
Hoa Mi, Ngâm Khê, Thanh Ngữ...
Từng cô nương xinh đẹp nhất nhì của Hồng Tụ Chiêu, đều vây quanh nơi đó.
Giá một đêm xuân của mỗi người, đều đủ để hắn ta tiết kiệm tiền tiêu vặt cả tháng trời.
Mà những cô nương ngày thường khó gặp, phần lớn đều chỉ là thoáng nhìn này, lúc này lại không có cả chỗ ngồi.
Nhưng cho dù là vậy, những cô nương này cũng không hề có chút oán trách nào.
Ngược lại người nào người nấy đều cười duyên, cái này gọi là... "xu nịnh" sao?
Trong đầu công tử đột nhiên hiện lên một từ như vậy.
Hắn ta theo bản năng nhón chân nhìn vào trong, muốn xem xem là ai mà lợi hại như vậy, khiến nhiều cô nương vây quanh như thế.
Vừa nhìn, liền trợn tròn mắt.
Hèn chi những cô nương xinh đẹp này đều không có chỗ ngồi.
Chỉ thấy bên cạnh cái bàn kia, chỉ có ba cái ghế, hai bên trái phải, mỗi bên ngồi một cô nương.
Người bên trái, chỉ cần nhìn một cái liền khiến người ta tim đập thình thịch, hận không thể được gần gũi, cái vẻ quyến rũ kia thật không cần phải nói.
"Hồng Tụ cô nương?"
Công tử trừng mắt, nhìn sang bên phải, lập tức há hốc mồm.
Nơi đó có một thiếu nữ thanh lệ đang ngồi, quả thực giống như tiên nữ giáng trần, dung mạo thanh thuần mang theo vẻ ngây thơ chưa trải sự đời.
"Trời đất..."
Đây chính là thanh quan nhân mà Hồng Tụ Chiêu che giấu không cho ra mắt, nghe nói Hồng Tụ Chiêu đã bỏ ra vạn lượng vàng bạc mới bồi dưỡng được!
Cho đến nay, số người biết tên cô nương này, không quá hai mươi người, số người có thể nói chuyện với nàng ta, lại càng đếm trên đầu ngón tay.
"Người đẹp, uống chén rượu nào~"
Nửa người Hồng Tụ dựa vào cánh tay trắng nõn , nghiêng người dựa vào bàn, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn khuôn mặt thiếu niên đạo sĩ trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ say mê.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đã mang vẻ tuấn tú mà nàng ta chưa từng thấy, dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong, giữa lông mày toát ra khí chất thoát tục, nhưng lại mang theo ba phần khí tức của phàm trần, và ba phần ngây thơ chưa dứt.
Hồng Tụ không biết những nữ tử khác nghĩ như thế nào, nhưng sưc hấp dẫn của tiểu đạo trưởng trước mắt, đối với những nữ tử hồng trần như bọn họ, thật sự là quá lớn.
Giống như một liều thuốc độc.
Khiến người ta say đắm không thôi.
Báng bổ sự thánh khiết, không chỉ là bản tính của nam nhân.
Không chỉ có nàng ta, ngay cả...
Hồng Tụ nhìn về phía nữ tử thanh lệ ngồi bên cạnh tiểu đạo trưởng.
"Khinh Vân, ngươi nên đi luyện đàn rồi."
Hồng Tụ uể oải nói.
"Không vội, ta... Nô gia đã nói với ma ma rồi, hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày."
Nửa câu sau của Khinh Vân là nói với Khương Lâm, khi nói lời này, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng, giọng nói rất nhỏ, dịu dàng như nước.
Khương Lâm nhìn nàng ta một cái, cô nương này dường như rất dễ đỏ mặt.
"Hừ..."
Hồng Tụ bĩu môi, thất vọng phát hiện, tiểu đạo trưởng mà nàng ta trăm phương nghìn kế quyến rũ mà không có kết quả kia dường như lại rất có hứng thú với Khinh Vân, hai người liếc mắt đưa tình với nhau rất nhiều lần.
Tại sao đàn ông bây giờ đều thích loại tiểu nha đầu chẳng có tí thịt nào vậy?
"Mấy vị tỷ tỷ, có thể nào..."
Khương Lâm dường như có chút ngại ngùng mím môi, nhỏ giọng nói:
“Để tiểu đạo ở với Khinh Vân cô nương một lát được không?
Nghe vậy, dù trong lòng thất vọng , nhưng các cô nương cũng không dám làm trái ý của Khương Lâm.
Từng người một cười đùa , lưu luyến không rời ra về.
Tuy rằng Hồng Tụ không cam lòng, nhưng cũng không muốn ở lại làm kẻ phá đám .
"Đạo trưởng, Nô gia … Nô gia không làm được những chuyện kia..."
Hai má Khinh Vân đỏ bừng, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Nếu đạo trưởng đến đây là vì... vẫn là nên chọn Hồng Tụ tỷ tỷ thì hơn."
Muội muội thật ngoan, không uổng công tỷ tỷ đã tặng cho muội cả hộp phấn của Thủy Vận Các!
Hồng Tụ mỉm cười nhìn Khương Lâm.
Mà Khương Lâm dưới ánh mắt mong đợi của Hồng Tụ - khẽ lắc đầu, nói:
“Tiểu đạo đến đây không phải vì chuyện đó, chỉ là... vừa gặp đã thấy thân quen."
Hắn có chút ngại ngùng nói, khuôn mặt xinh đẹp của Khinh Vân lại càng đỏ như cháy .
"Nếu đã vậy, nô gia cũng không ở đây làm kẻ phá đám nữa."
Hồng Tụ cũng sảng khoái đứng dậy, nàng ta có vài lời không nói ra, cũng không muốn nói.
Ở nơi này, làm gì có chỗ cho hai chữ "vừa gặp đã thấy thân quen" chứ?
Lại đâu cho ngươi tự do để "vừa gặp đã thấy thân quen" chứ?
Tiểu đạo trưởng này tuy rằng sinh ra tuấn tú thoát tục, nhưng không giống người có tiền.
Giá của Khinh Vân, tuy rằng không đến mức vạn lượng hoàng kim như lời đồn bên ngoài, nhưng cũng tuyệt đối không phải là thứ mà người như đạo trưởng có thể trả nổi.
Cho dù là "vừa gặp đã thấy thân quen", cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Bất quá...
"Ít nhất cũng có tư cách để mơ mộng."
Hồng Tụ tự giễu cười khẽ, nhìn Khinh Vân kéo tay áo tiểu đạo trưởng, bước vào một căn phòng yên tĩnh dành cho việc chơi cờ và gảy đàn.