Hơn nữa ông ta và kế toán cũ là bạn nối khố, ông ta nghe nói cô không muốn để đồng ruộng cho cả gia đình nhà cũ chiếm hời nên ông bí thư không nói hai lời đồng ý giúp đỡ viết chứng thư.
“Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trước khi đặt bút, ông bí thư xác nhận lần nữa.
“Cháu đã cân nhắc kỹ, bán đi.” Diệp Ninh gật đầu, nhân lúc bây giờ trong thôn không biết Diệp Thanh Sơn xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bán đi, sau này chắc chắn không bán được giá tiền như vậy.
Khế ước được làm thành ba bản, một bản cất trong thôn, Hai Mặt Rỗ và Diệp Ninh mỗi người giữ một bản. Ở nông thôn, khế ước này hữu dụng hơn bất kỳ hợp đồng nào khác, ba chị em Diệp Ninh, Diệp Lan và Diệp An in dấu tay xuống, phần khế ước này chính thức có hiệu lực.
“Hôm qua thế chấp một trăm tệ, bây giờ chú đưa thêm cho cháu hai ngàn năm mươi tệ, cháu đếm kỹ đi.” Hai Mặt Rỗ cầm khế ước xem xét rồi cẩn thận cất vào ngực, nhanh chóng lấy ra một chồng tiền.
Diệp Ninh không định từ chối mà đếm kỹ trước mắt ông bí thư và mấy người Hai Mặt Rỗ.
“Không sai, làm phiền ông bí thư rồi. Tiểu Lan và Tiểu An còn phải đi học, vậy chúng cháu đi trước đây.” Lúc cô đến đã cầm hai bao thuốc lá và nhét vào tay con dâu bí thư tiễn bọn họ ra ngoài.
“Chị, nhà chúng ta cứ bán như vậy à?” Đến bây giờ cô bé vẫn chưa bình tĩnh lại. Mẹ cô bé rời đi, cha cô bé cũng không còn, ruộng đất trong nhà cũng bán hết. Cho dù biết trong nhà còn một số tiền lớn, trong lòng cô bé vẫn rất bất an.
“Tiền cũng tới tay rồi, em nói xem?” Cô nắm tay Diệp An, ba người cùng nhau về nhà: “Sau này số tiền kia sẽ là phí sinh hoạt của chúng ta, xài thế nào, tiêu vào đâu? Chị đều sẽ ghi lại vào sổ.”
Không phải Diệp Ninh quá cẩn thận, nhưng tiền bạc vẫn nên rõ ràng mới tốt, miễn cho đến phút cuối mọi thứ đều mơ hồ.
Diệp An vẫn không hiểu, nhưng Diệp Lan lại cảm thấy chị cả tính toán rõ ràng quá, luôn cảm thấy dáng vẻ của cô quá xa lạ giữa chị em với nhau.
“Chị, chị đừng như vậy, em và Tiểu An đều tin tưởng chị.” Chị cả nói tìm việc xong, sau này có tiền lương, dùng tiền trong nhà đều là cô bé và em trai, tính toán thế nào cũng là chị cả chịu thiệt.
“Không phải chuyện tin tưởng hay không, trước tiểu nhân sau quân tử. Sổ sách này chị ghi nhớ trước, sau này các em muốn xem thì xem, không muốn xem thì để đó, cũng chỉ là chuyện mỗi ngày viết mấy chữ thôi, cũng không mệt. Chị đương nhiên hy vọng sau này không có lúc lật bản sổ sách này ra.” Diệp Ninh mỉm cười, bây giờ nghĩ như vậy, không có nghĩa sau này sẽ không nghĩ như vậy.
Anh ruột của cô đối tốt với cô bao nhiêu, sau khi lập gia đình có con thì khác. Không phải anh ấy không đối tốt với cô, nhưng... cô cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao đã khác rồi. Ví dụ đơn giản nhất, lúc anh cả chưa kết hôn, cô không có tiền tiêu vặt thì đi tìm anh ấy đòi, anh cả chỉ cần có sẽ chuyển cho cô, chưa từng nghĩ cần phải trả tiền lại. Đợi anh cả kết hôn rồi, điều đầu tiên cô nghĩ chính là cô không thể đưa tay ra xin như trước nữa, bởi vì cô biết tiền của anh cả không phải chỉ của riêng anh ấy. Cô có việc gì cần gấp cũng sẽ dùng đến từ “mượn”, đợi cô có tiền rồi cô sẽ trả lại cho anh ấy.