Chương 56: Lần đầu luyện đan
Không biết ai đã vẽ những bức chân dung này, nhưng chúng rất sống động. Lý Ngọc lật ra sau và thấy các nữ đệ tử của phái Nga Mi đẹp hơn những người khác, ngoại hình của người này còn đẹp hơn người khác. Nhan sắc của những người phái Thiên m cũng chẳng vừa…
“Người này chân dài quá.”
“Người này thật thuần khiết…”
“Người này, ngự tỷ quả là tuyệt vời nhất…”
…
Lý Ngọc vừa thưởng thức, vừa đánh giá trong âm thầm.
Đột nhiên, động tác lật trang sách của hắn chợt dừng lại. Trên trang này, có vẽ một nữ nhân, tuy nhiên khuôn mặt đã được che lại bằng một tấm lụa mỏng, không thể nhìn rõ được tướng mạo, Lý Ngọc nhìn những chữ viết bên cạnh.
“Tần Khả Nhân…”
Thiếu nữ tên Tần Khả Nhân này là một trong những Côn Lôn Thất Tử, thực lực ở tầng Kim Đan.
Lý Ngọc đã bị sốc, không ngờ nữ nhân này cũng là người trong phái Côn Lôn, thực lực còn mạnh hơn Hứa sư tỷ. Trong giới tu tiên, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, quan trọng hơn là, nữ nhân này chỉ mới mười chín tuổi.
Lớn hơn Lý Ngọc chỉ một tuổi mà người ta đã luyện được đến tầng Kim Đan, còn Lý Ngọc chỉ vừa mới tụ khí thành công.
Cú đả kích này quá lớn, Lý Ngọc lập tức lật qua trang tiếp theo, tâm trạng mới đỡ hơn một chút.
Tuy nhiên, ngay khi hắn nhìn vào bức chân dung của một nữ nhân ở trang tiếp theo, con ngươi của hắn khẽ run lên, toàn thân hóa đá.
Trong bức họa là một nữ nhân, toàn thân là bộ y phục màu đen, buộc tóc đuôi ngựa một cách tùy tiện, dung mạo hiển nhiên xinh đẹp vô cùng. Khí chất vương vấn một chút tà khí, xét về ngoại hình và khí chất, có thể thấy đây là người có thực lực mạnh nhất…
Nhưng vấn đề là, Lý Ngọc biết nàng!
Khuôn mặt xinh đẹp này đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Hắn đưa đôi mắt cứng nhắc nhìn vào hàng chữ được viết bên trái của bứa họa.
“Thánh nữ Huyền m giáo, Nam Cung Thiền.”
Thánh nữ Huyền m giáo…
Lý Ngọc có thể lờ mờ đoán ra được thân phận của ma nữ không hề đơn giản, nhưng hắn cũng không ngờ rằng nàng lại khủng khiếp đến như vậy.
Nàng ấy không chỉ có địa vị rất cao trong Ma giáo, mà thực lực của nàng ấy cũng không thể coi thường. Mười chín tuổi đã có tu vi ở tầng Kim Đan, thiên phú của nàng ấy không hề thua kém gì so với vị thiếu nữ thiên tài trong phái này.
Lý Ngọc không biết hắn nên vui hay buồn.
Nếu như hắn một lòng làm nội ứng cho Ma giáo, đây đương nhiên là một chuyện tốt.
Tiếc là Lý Ngọc chỉ muốn chuyên tâm cầu xin sự trường sinh, hoàn toàn không hề nghĩ gì đến việc làm nội ứng, càng không muốn tham gia vào tranh chấp giữa Ma giáo và Chính giáo.
Khoảng một lúc lâu sau, Lý Ngọc thở dài một hơi thật thoải mái.
Dù có như thế nào, hắn đã tiến vào Côn Lôn, e rằng ngay cả ma nữ cũng không ngờ rằng Lý Ngọc thật sự có thể tới đây.
Lúc này, trong lòng Lý Ngọc không mong cầu gì hơn rằng ma nữ đó đã quên mất mình.
Khi đó, chuyện nàng cứu lấy Lý Ngọc chỉ đơn thuần là tình cờ. Tuy sắp xếp cho hắn vào Bạch Vân Quán, nhưng xem ra nàng cũng không ôm hi vọng gì nhiều về hắn. Bằng không, nàng ấy sẽ không vứt bỏ Lý Ngọc như vậy, không chỉ không quan tâm đến việc tu hành của hắn, mà ngay cả ốc biển thần kỳ cũng không cho hắn một cái.
Một nhân vật lớn như vậy, ngày nào cũng có rất nhiều chuyện để làm, chắc sẽ không thể nào nhớ một nhân vật nhỏ bé đang ở tầng Dẫn Khí lâu như vậy.
Hơn nữa, có thể thấy rõ đây là lần đầu tiên nàng sắp xếp nội ứng, ngoại trừ cứu được tính mạng của Lý Ngọc, nàng ấy cũng không nắm chắc được bất kỳ manh mối nào về Lý Ngọc, càng không làm gì trên người của hắn. Ngoại trừ bản thân nàng ấy ra, không một ai biết Lý Ngọc là người mà nàng ấy sắp xếp vào Bạch Vân Quán.
Không có lý do gì mà nàng lại gào thét với thế giới rằng tiểu đệ tử ở tầng Luyện Khí trong phái Côn Lôn chính là nội ứng mà nàng đã sắp xếp ở Côn Lôn.
Sau khi hiểu ra điều này, Lý Ngọc cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn ngáp một cái, ngẩng đầu lên ngắm nhìn trời mây. Trời trong xanh như được gột rửa, mơ hồ có thể nhìn thấy được nơi cao nhất của vòm trời, còn có cả những ánh sáng lấp lánh.
Tính theo thời gian bọn họ đến đây, hiện giờ hẳn đang là đêm khuya, thế nhưng nơi này lại không có dấu hiệu của trời tối. Lý Ngọc cũng không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, vì đệ tử chấp sự cũng đã nói với hắn rồi, phái Côn Lôn nằm trong một thế giới động thiên độc lập, chỉ có ban ngày, không có ban đêm.
Những người tu tiên có tu vi thâm sâu thường không cần phải ngủ, Lý Ngọc tạm thời vẫn chưa đạt được đến bước đó, hắn đóng cửa viện lại, đi về phía giường ngủ của mình.
Lần này rời đi thật vội vàng, Lý Ngọc còn chưa kịp chuẩn bị nói lời tạm biệt với tiểu bạch hổ. Hắn rất nhớ cảm giác khi ôm nó vào lòng, và xoa những lớp lông mềm mại của nó. Lần sau quay lại Bạch Vân Quán, không biết có thể mang nó đi theo về cùng với mình hay không…