Chương 66: Lý Ngọc, người tốt.
Trầm mặc một hồi, Lý Ngọc hít sâu một hơi, miễn cưỡng rặn ra được một nụ cười.
Những gì đã xảy ra không thể thay đổi, không đáng để thở ngắn than dài.
Dù đó là cuộc sống hay tu hành, chúng ta cần phải nhìn về phía trước.
Cố đè nén tâm tình của mình, Lý Ngọc trở về phòng, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Nhưng ngay sau đó, hắn mở mắt ra.
Vào lúc này, hắn hoàn toàn không có ý định muốn tu hành.
Điều này chủ yếu là do uống Thông Mạch Đan để đột phá cảnh giới quá suôn sẻ.
Ngay cả Lý Ngọc cũng không thể tin rằng nó đang diễn ra thuận lợi như vậy.
Hắn khổ luyện bốn tháng, lại không thể nào đấu lại vài giây của viên đan dược to bằng ngón tay cái. Bất cứ ai khi đã có trải nghiệm như thế này, đếu rất khó tránh nảy sinh ra cảm giác chênh lệch.
Khó trách luyện đan sư tại giới tu tiên có địa vị cao như vậy, nếu như có luyện đan sư nhị phẩm chuyên tâm luyện chế đan dược cho hắn, như vậy trong lúc hắn đang ở tầng Luyện Khí, hắn hoàn toàn không cần phải tự tu hành, chỉ cần dựa vào thuốc đan dược, có thể một đường đi thẳng đến tầng thứ chín của Luyện Khí.
Vốn dĩ hắn tu hành đã trễ, lại còn nhiều hơn người khác hai đường linh mạch, độ khó để lên đến tầng Trúc Cơ càng tăng gấp đôi. Muốn theo đuổi những thiên tài kia, buộc hắn phải tạo ra đủ Thông Mạch Đan.
Một lúc sau.
Trong một đại điện nào đó của đỉnh Đan Đỉnh, Lý Ngọc đem quyển sách trả lại cho Hàn trưởng lão, nói: “Hàn tiền bối, đệ tử đã luyện chế được Chỉ Huyết Đan, liệu đệ tử có thể tiếp tục luyện chế những đan dược khác hay không?”
Hàn Thiên Thành cười nói: “Đương nhiên.”
Lý Ngọc hiển nhiên có thiên phú đáng kinh ngạc về luyện đan, hơn nữa với tư cách là luyện đan sư nhất phẩm của môn phái, ông ấy được hưởng thụ tài nguyên của môn phái, mỗi tháng thực ra còn có những nhiệm vụ luyện chế đan được.
Mỗi tháng, Hàn Thiên Thành cần cung cấp cho môn phái rất nhiều đan dược, bao gồm đan dược cấp thấp và cao cấp, bình thường ông ấy không tự tay luyện chế một số đan dược cấp thấp, mà sẽ đưa cho thuộc hạ của mình.
Chỉ là thiên phú luyện đan của đám đệ tử không cao, mỗi cuối tháng ông ấy đều phải tự mình làm, bù đắp phần không đủ, ông ấy cũng hi vọng có người có thể giúp ông ấy làm chuyện này.
Mười lăm phút sau, Lý Ngọc trở lại nơi ở của mình với một đống lớn dược liệu trong ngực.
Hắn đã nhận được nhiệm vụ luyện đan từ Hàn trưởng lão.
Lần này, đan dược mà Lý Ngọc muốn luyên chế chính là Giải Độc Đan, cũng là một loại đan dược cấp thấp, độ khó cũng tương tự giống luyện chế Chỉ Huyết Đan, Hàn trưởng lão đưa cho hắn năm phần nguyên liệu.
Hắn cần sử dụng năm phần nguyên liệu này để luyện chế ra mười viên Giải Độc Đan trung phẩm trở lên.
Trên lý thuyết mà nói, một gói nguyên liệu có thể luyện chế tối đa mười viên đan dược, nhưng điều này bình thường chỉ tồn tại trên lý thuyết, còn lúc luyện tập thực sự, có thể do một chút sơ suất mà luyện chế thất bại, hoặc một lần luyện chế chỉ có thể tạo ra được vài viên đan dược hợp yêu cầu.
Có thể dùng năm phần nguyên liệu, luyện chế ra được mười viên Giải Độc Đan trung phẩm, đã là một đan đạo học đồ hợp cách.
Lý Ngọc chuẩn bị nguyên liệu theo trình tự luyện đan và bắt đầu luyện chế.
Lần này hắn tập trung tinh thần và sức lực, nín thở, bất ngờ thay lại không bị phân tâm.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lý Ngọc mở lò luyện đan ra, bên trong lò có tám viên đan dược màu trắng.
Một viên trong đó, phía trên có bốn đường vân, bảy viên còn lại đều là ba đường vân.
Mặc dù chỉ có thể luyện chế được tám viên đan dược, và không có viên nào là cực phẩm, nhưng Lý Ngọc đã rất hài lòng. Dù sao thì hắn cũng tự tay làm ra chúng, trong quá trình tự mình luyện chế đan dược, Lý Ngọc mới trải nghiệm được, sau khi đả thông cả ba đường linh mạch, quả thực rất hữu dụng trong việc luyện chế đan dược.
Nhưng theo hắn biết, đối với bình thường luyện đan học đồ mà nói, một lần luyện có thể luyện ra được một viên đan dược có một đường vân đã được coi là rất tốt.
Tỷ lệ luyện đan của Lý Ngọc thậm chí còn cao hơn nhiều so với các đệ tử chấp sự đã ở trong đỉnh Đan Đỉnh đực vài năm.
Đây có thể coi là mất cái này thì được cái khác.
Hắn chẳng qua đưa kỹ năng tu hành của mình áp dụng vào việc luyện đan.
Bốn phần nguyên liệu còn lại, Lý Ngọc kiên quyết muốn tự mình luyện chế, hắn không bao giờ tiến vào trạng thái mất tập trung kia nữa. Theo số lần luyện chế tăng lên, thuật luyện đan của hắn cũng trở nên tinh thông hơn. Bắt đầu từ việc luyện phần nguyên liệu thứ hai, mỗi lần luyện đều có thể luyện chế thành công mười viên đan dược, chất lượng sản phẩm cũng ở thượng phẩm, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài viên đan dược loại siêu phẩm với bốn đường vân.
Còn về đan dược cực phẩm, hắn chưa từng luyện chế ra được dù chỉ một lần.