Chương 71: Gặp lại Chu Tử Tuyền
Hai người vừa nói vừa cười, một lúc sau thì đến một ngọn núi xanh tươi.
Xung quanh ngọn núi này, trong bán kính mười dặm, toàn là dược điền được phân bố theo hình bậc thang, trong dược điền trồng rất nhiều loại thảo dược, thấp thoáng có thể nhìn thấy nhiều bóng người đang bận rộn trong dược điền.
Triệu sư huynh chỉ về phía trước và nói: “Đó là đỉnh Bích Vân, chúng ta đi vào cổng đỉnh để thông báo trước đi.”
Lý Ngọc và Triệu sư huynh là người của đỉnh Đan Đỉnh, họ không thể tùy ý vào đỉnh Bích Vân, bọn phải đi đến trước cổng của đỉnh và báo cáo. Cổng của đỉnh Bích Vân nằm dưới chân núi, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Triệu sư huynh đến đây, hắn rất quen thuộc đường đi nước bước của nơi này. Khi đến trước mặt một vị đệ tử đang trực ở cổng, hắn cười nói: “Vương sư đệ, hôm nay là đệ trực đấy à. Ta đến tìm Trương sư muội, làm phiền chuyển lời giúp ta một chút.”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Ngọc, hỏi: “Lý sư đệ, đệ tìm ai?”
Lý Ngọc nói: “Tỷ ấy tên là Chu Tử Tuyền.”
Đệ tử trực cổng móc ra một con ốc xà cừ từ trong ngực của mình, nói với con ốc đó vài câu. Một lát sau, một bóng người từ trên núi bay xuống, là một thiếu nữ trẻ tuổi, hai mươi bảy, nhìn không đến ba mươi.
Người phụ nữ có dung mạo bình thường, dáng người tầm thường, vừa đáp xuống thì oán hận nhìn Triệu sư huynh: “Đã hơn nửa tháng rồi, huynh không đến tìm muội.”
Khi nàng ấy nói, dường như có một ngọn lửa đang nhảy múa trong đôi mắt của nàng.
Triệu sư huynh lúng túng cười nói: “Có phải muội không biết tính khí của Hàn trưởng lão đâu, lúc nào cũng bắt chẹt người ta đến chết. Cũng có lúc huynh đến tìm muội mà…“
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Lý Ngọc nói: “Để huynh giới thiệu với muội, đây là Lý sư đệ. Đệ ấy đến đây cũng là để tìm một người bạn.”
Trương Thiến Thiến nhìn thấy sư đệ khôi ngô tuấn tú, trong mắt hiện lên một tia sáng, sau đó nói: “Người tìm Chu sư muội chắc là vị sư đệ này phải không. Hiện giờ Chu sư muội đang bận rộn ở linh điền, hai người đi theo ta…”
Lý Ngọc đi theo Trương sư tỷ đến bên một linh điền dưới chân núi.
Diện tích của linh điền này không quá một mẫu, trong linh điền trồng rất nhiều loại thảo dược. Lý Ngọc cũng không thấy lạ lẫm mấy, vì trong khoảng thời gian này, hắn cũng tiếp xúc với rất nhiều Ngưng Huyết Đằng. Một bóng người quen thuộc đang khom lưng bận rộn trong điền, đó chính là Chu Tử Tuyền, người đã lâu ngày không gặp.
“Chu sư muội, có người tìm muội này…”
Chu Tử Tuyền đang nhổ cỏ trong linh điền, nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Sau một hồi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy đến giữa điền, nói với giọng vui vẻ: “Lý Ngọc, sao đệ lại đến đây…”
Lý Ngọc cười nói: “Ta tới thăm tỷ.”
Chu Tử Tuyền đã ốm hơn nhiều so với một tháng trước, nàng nhìn Lý Ngọc, nói với giọng xin lỗi: “Ngại quá, vốn dĩ ta còn định đến thăm đệ từ sớm, nhưng việc ở linh điền nhiều không đếm xuể...”
Lý Ngọc nói: “Không sao cả, ta cũng bận rộn suốt, vừa hay có mấy ngày rảnh nên đến đây thăm tỷ.”
Triệu sư huynh chen vào rất đúng lúc: “Hai người cứ nói chuyện trước, sư muội, chúng ta đi qua bên kia thôi.”
Sau khi kéo Trương Thiến Thiến sang một bên, Triệu sư huynh hỏi: “Muội vẫn đang phân chia công việc ở linh điền chứ?”
Trương sư muội gật đầu và nói: “Ừm, có chuyện gì vậy?”
Triệu sư huynh liếc nhìn về phía Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, và nói: “Sau này muội hãy sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn cho sư muội bên kia một chút, đừng để muội ấy bận rộn trong linh điền.”
Trương sư tỷ nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: “Những người mới vào môn phái vốn dĩ đều phải làm những việc nặng nhọc như thế này. Hay đấy, đồ họ Triệu này, có phải huynh thấy người ta xinh đẹp nên thương tiếc cho người ta không…”
Triệu sư huynh vội vàng bịt miệng nàng lại, nói: “Muội nói linh tinh cái gì vậy, ta nói cho muội biết, Lý sư đệ là người đáng tin cậy đối với Hàn trưởng lão, ngay cả ta cũng có việc phải cầu xin đệ ấy. Người của nàng ở đỉnh Đan Đỉnh, có hiểu không, nàng xem nàng đối xử với muội ấy đi kìa…”
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền ngồi bên cạnh linh điền, sau khi nói lại chuyện xưa được vài câu, hắn lấy một vài bình đan dược đã được chuẩn bị từ sớm từ trong ngực ra và nói: “Đây là một số loại đan dược mà ta đã luyện trong mấy ngày qua, tỷ cất đi. Tên của đan dược, ta đã viết dưới đáy của bình, có loại cầm máu, có loại giải độc, có loại phục hồi thể lực, cũng có loại giúp an thần…”
Đỉnh Bích Vân là đỉnh trồng linh dược, đương nhiên Chu Tử Tuyền biết giá trị của những loại đan dược này. Mặc dù đây chỉ là những loại đan dược cấp thấp, nhưng gộp lại thì giá trị cũng không hề nhỏ, Chu Tử Tuyền liên tục xua tay: “Ta không thể lấy, những thứ này nếu bán sẽ kiếm được rất nhiều linh tệ.”