Chương 80: Khương Ly
Lý Ngọc nói: “Cũng được, đều là nhiệm vụ nhỏ nhặt, gộp lại cũng không đổi được một viên Thông Mạch Đan.”
Ngô Thông vô cùng cảm thông, nói: “Bình thường thôi, những nhiệm vụ nhỏ này không thể kiếm được bao nhiêu linh tệ, còn nhiệm vụ thực sự kiếm được linh tệ thì lại quá nguy hiểm, có thể mất mạng. Hầy, tu tiên quả thật khó…”
Lý Ngọc chợt nhớ ra một chuyện, lại hói: “Đúng rồi, mấy ngày nay ta không ở trong môn phái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Đan Tâm Các không còn bán Thông Mạch Đan nữa?”
Ngô Thông cười nói: “Chuyện này ngươi hỏi đúng người rồi đấy, đổi lại là người khác, dù thế nào ta cũng sẽ bán tin tức này cho bọn họ với giá mười linh tệ, nhưng vì quan hệ của chúng ta, ta sẽ miễn phí nói cho ngươi biết…”
Trước đây, Lý Ngọc đã phát hiện ra, cái tên lùn lùn và gầy còm trước mặt hắn, quả thật rất có đầu óc kinh doanh.
Biết tỷ lệ thành công của Lý Ngọc trong việc luyện chế đan dược cấp thấp khá cao, hắn đã tự mình luyện chế đan dược cầm máu, sau khi giao cho Hàn trưởng lão, hắn đưa nguyên liệu còn sót lại cho Lý Ngọc, đan dược mà Lý Ngọc luyện chế ra được, hai người chia đôi.
Vì bồi dưỡng người mới, tông môn không yêu cầu quá cao với các đan dược học đồ, chỉ cần mười phần nguyên liệu mà có thể luyện chế ra được một phần đan dược là được, chín phần nguyên liệu còn lại, hai người đều có thể kiếm được tiền từ đó.
Tuyệt hơn nữa là, hắn còn lấy quyển sách mà lần trước cho Lý Ngọc mượn xem, sao chép ra nhiều bản, bán nó cho các đệ tử Côn Lôn với giá hai mươi linh tệ một bản.
Là một người có tâm hồn buôn chuyện, hai mươi linh tệ đối với hầu hết các đệ tử Côn Lôn cũng không phải là quá đắt, hắn đã kiếm được rất nhiều linh tệ nhờ việc này.
Trong tiểu viện của Lý Ngọc, Ngô Thông nói một cách thần bí: “Thông Mạch Đan không phải là hàng hiếm ở Côn Lôn, trong tình huống bình thường, không thể nào xảy ra việc thiếu hụt, trừ phi có một vài nhân vật lớn trong môn phái muốn giữ lại số đan dược vốn dĩ làm ra để bán…”
Lý Ngọc lập tức hỏi: “Nhân vật lớn cũng cần Thông Mạch Đan?”
Ngô Thông liếc hắn một cái, nói: “Nhân vật lớn không cần, nhưng đệ tử, hậu bối của bọn họ thì lại cần. Ngươi tưởng tất cả người tu tiên đều giống như chúng ta sao, tự mình luyện tập vất vả, đánh đổi sự nguy hiểm của tính mạng để làm nhiệm vụ đổi đan dược à. Người ta không cần phải làm gì hết, chỉ cần cắn đan dược là được rồi. Một ngày tụ khí, ba ngày lên tầng Trúc Cơ cũng dễ thôi. Nếu không, ngươi nghĩ đám người chỉ mới hai mươi tuổi, đâu ra mà lại có được tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hay là tầng Kim Đan…”
Những điều này không nằm ngoài dự đoán của Lý Ngọc.
Một số người sinh ra ở Roma, một số người sinh ra ở rơm rạ.
Có người sinh ở Côn Lôn, điểm xuất phát là điểm cuối mà hầu hết mọi người trong mười kiếp đều không thể đạt tới, đây là thực tế.
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Cần phải lưu giữ nhiều đến thế sao?”
Côn Luân nổi tiếng về luyện đan, có ít nhất vài trăm luyện đan sư có thể luyện chế ra được Thông Mạch Đan. Cho dù mỗi tháng mỗi người luyện chế ra được một viên, cũng phải sản xuất được hơn cả trăm viên.
Ngô Thông lắc đầu, nói: “Lẽ nào ngươi nghĩ những thiên tài ở đỉnh cao kia đều giống như với chúng ta, chỉ tu luyện một linh mạch sao. Không đúng, không phải ngươi, ngươi tu luyện hẳn bốn linh mạch…”
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Nhưng bọn họ không giống ngươi, kể cả có tu luyện cùng lúc năm linh mạch đi nữa. Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, cũng chỉ cần hơn hai trăm năm mươi viên Thông Mạch Đan mà thôi. Những luyện đan sư từ nhị phẩm trở lên của tông môn, có hơn hai trăm vị, tuy nhiên nguyên liệu luyện chế Thông Mạch Đan có hạn, mỗi tháng chỉ sản xuất được khoảng một nghìn viên mà thôi. Mà hết một nửa trong đó, cần phải cung cấp cho các môn phái lớn như là phái Thiên Đạo, Thục Sơn, Nga Mi, Thanh Thành v..v.. để duy trì quan hệ giữa các môn phái, thuận tiện trao đổi những tài nguyên mà phái Côn Lôn thiếu hụt từ các môn phái khác, nên chỉ còn lại khoảng năm trăm viên. Mà trong năm trăm viên này, lại có một nửa phải cung cấp cho nhưng đệ tử đời sau của các tổ sư Nguyên Anh, và một nửa còn lại cuối cùng mới để cho các đệ tử bình thưởng dùng linh tệ để mua…”
Ngô Thông tiếp tục nói: “Nếu như có đệ tử mới gia nhập môn phái mà thiên phú xuất sắc, hơn hai trăm viên Thông Mạch Đan vốn dĩ dùng để cung cấp cho các đệ tử thông thường sẽ bớt đi. Nếu như đệ tử này lại cùng lúc tu luyện năm linh mạch, vậy thì tháng này, Thông Mạch Đan dành cho các đệ tử thông thường sẽ không còn nữa, ít nhất cũng phải đợi cho đến tháng sau…”
Lý Ngọc nói: “Ý của ngươi là có một đệ tử có thiên phú xuất sắc mới gia nhập môn phái?”