Chương 99: Tấm gương của đời ta 2
Một vị luyện đan sư có ba đường vân trước ngực, sau khi quan sát một bóng người bên trong trận pháp, quay sang nói: “Không sai đâu. Hắn quả thực là Luyện Khí tầng hai, chỉ có điều, hắn đồng tu cả năm linh mạch, mỗi linh mạch đều ở Luyện Khí tầng hai...”
“Cái gì, đồng tu cả năm linh mạch?” Luyện đan sư nhị phẩm kinh ngạc nói: “Hắn điên rồi, hắn tưởng hắn là Tần sư điệt hay Khương sư điệt à. Lấy đâu ra nhiều Thông Mạch Đan để cho hắn lên tầng Trúc Cơ, mà nếu sau tầng Trúc Cơ thì làm gì?”
Lúc này, một vị luyện đan sư nhất phẩm đứng cạnh nói: “Ta biết về tên Lý Ngọc ngày, vốn dĩ hắn chỉ tu có ba linh mạch, nhưng trong lúc mua Thông Mạch Đan ở chợ đen, đã bị người ta lừa mua Tụ Khí Đan, khai mở được một linh mạch khác. Không biết sau này có phải đã từ bỏ rồi không, thế mà không ngờ lại khai mở luôn linh mạch thứ năm…”
“Vậy thì tu vi của hắn cũng thăng cấp quá nhanh rồi đó?”
“Nghe nói Khương sư điệt đã cho hắn mấy vạn linh tệ, hoặc có lẽ còn chó hắn một ít Thông Mạch Đan. Vận khí của tên tiểu tử này quá tốt.”
Hai người trò chuyện rôm rả, vị luyện đan sư tam phâm tầng Kim Đan ho nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi, thời gian cũng đủ rồi, bắt đầu vòng thi cuối cùng đi. Ta rất tò mò, không biết ai sẽ đoạt giải nhất trong cuộc tranh tài lần này…”
…
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đợi một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông quen thuộc.
Một đệ tử chấp sự bước về phía trước một bước, hỏi: “Lý sư đệ, quy tắc của cuộc tranh tài lần này chắc ngươi cũng hiểu rõ rồi nhỉ, có cần ta nhắc lại lần nữa không?”
Lý Ngọc gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
Vòng thi thứ ba khó hơn cả hai vòng thi trước.
Trên bệ đá chỉ có một phần nguyên liệu dùng để luyện chế Bội Nguyên Đan, tức muốn nói rằng, lần luyện chế này chỉ có một cơ hội duy nhất và chỉ có thể thành công, không được thât bại, cũng chẳng có phần nguyên liệu thứ hai cho hắn.
Thành tích cuối cùng sẽ được quyết định thông qua tổng số đường vân của đan dược được luyện chế.
Nếu như trong một lò chỉ luyện ra năm viên đan dược cực phẩm, vậy thì thành tích tổng cộng là hai mươi lăm đường vân; Nếu trong một lò luyện ra mười viên đan dược thượng phẩm, thành tích tổng cộng là ba mươi đường vân, vậy thì ba mươi đường vân sẽ là người giành chiến hắng.
Điều này đòi hỏi tất cả những người tham gia phải đảm bảo số lượng, đồng thời theo đuổi chất lượng, cần bằng như thế nào chính là điều mà bọn họ cần phải cân nhắc.
Chu Tử Tuyền lập tức chuẩn bị xong đan dịch cho Lý Ngọc, nhưng Lý Ngọc không vội vàng bắt đầu. Cho dù lãng phí một nửa thời gian, số thời gian luyện đan còn lại với hắn cũng đủ rồi.
Khi tiếng chuông vang lên, bức màn nước khổng lồ trên bầu trời cũng thay đổi.
Trong màn nước xuất hiện một thanh niên sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Là Kính Hoa Thủy Nguyệt, pháp thuật cao cấp của thuộc tính Thủy!”
“Trưởng lão tầng Kim Đan đã ray rồi.”
“Ôi, đó chính là Triệu Vô Lương sư huynh, dáng vẻ luyện đan nghiêm túc của Triệu sư huynh thật có sức hút!”
…
Kính Hoa Thủy Nguyệt là một pháp thuật cao cấp của thuộc tính Thủy, cần pháp lực tầng Kim Đan để thi triển. Nó có thể phóng to bức màn nước và quay lại cảnh chân thật, để cho người bên ngoài trận pháp đều có thể nhìn thấy quá trình cạnh tranh rõ ràng hơn.
Màn hình dừng lại ở nam nhân trẻ trung một lúc, sau đó chuyển sang một thiếu nữ trẻ với vẻ mặt nghiêm túc tương tự. Trong cuộc tranh tài lớn lần này, với một đối thủ như Triệu sư huynh, kể cả là nàng, cũng phải đối đãi thật nghiêm túc.
“Là Trịnh sư muội, là Trịnh sư muội!”
“Trịnh sư muội khi nghiêm túc luyện đan cũng rất đáng yêu…”
Màn ảnh trong màn nước đổi sang các đệ tử khác cũng tham gia cuộc tranh tài, và mỗi khi chiếu vào ai thì đều sẽ dừng lại trong một khoảng thời gian. Đây là trận chiến cuối cùng, cũng chính là cuộc tranh tài quan trọng nhất. Có thể thấy, trong tất cả những bóng người được hiện lên trên màn chiếu, ai nấy cũng đều luyện đan vô cùng nghiêm túc.
Khi màn hình đổi sang người cuối cùng, phong cách cũng thay đổi.
Trong màn ảnh, nam nhân khôi ngô tuấn tú đang dựa vào bệ đá, trò chuyện cười đùa với nữ tử bên cạnh, không hề để ý rằng nhất cử nhất động của bọn họ đều đang được truyền hình trực tiếp, vô số đệ tử của phái Côn Lôn đang theo dõi trong thời gian thực.
Mặc dù chỉ có hình ảnh và không thể nghe thấy âm thanh, nhưng từ biểu cảm nói cười của họ, không khó để nhận ra rằng họ đang nói chuyện rất vui vẻ.
Không biết nam tử nói cái gì, sắc mặt nữ tử đỏ lên, dùng nắm tay nện nhẹ vào vai hắn. Dáng vẻ xấu hổ yêu kiều đó, không biết đã khiến bao nhiêu nam đệ tử phải nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Dường như ngay cả trưởng lão tầng Kim Đan, người phụ trách hình chiếu, cũng không ngờ tới cảnh tượng này. Thời gian màn hình chiếu vào hai người bọn họ được dừng lại rất lâu, gấp đôi so với các đệ tử trước đó.