Chương 87: Đỉnh Cấp Lưu Manh

Cái rổ không được chắc cho lắm

Phiên bản 6218 chữ

Trọng tài đưa ra phán quyết cuối cùng, tuy rằng không có đuổi ra khỏi sân khiến sinh viên Cao Đại trong lòng thấy khó chịu, nhưng cho một lỗi kỹ thuật phạm quy cũng làm cho đám thanh niên này không có mất bình tĩnh nữa.

Vẫn là do Hướng Nhật ném phạt, liền tiến lên vạch 3 điểm.

Chậm rãi chạy ra giữa sân, mà vừa vặn bên cạnh là gã thanh niên cường tráng như gấu chó kia, nhìn vẻ mặt hắn dường như với việc mình bị đánh bay mà không chút thương tổn rất là không cam lòng, xem ra còn muốn lại.Hướng Nhật khẽ nhếch mép, thể hình thật lớn không có nghĩa là có sức mạnh a, hy vọng là có thể chịu được sự công phá của mình.

Số 11 lúc trước đã ra sân, đổi lại số 4 khống chế bóng, mặc dù rất cẩn thận đập bóng, nhưng con mắt cũng không ngừng liếc về lưu manh, chỉ sợ mình mới không chú ý bóng đã ở trong tay đối phương.

Hướng Nhật cũng không có làm cho hắn thất vọng, khi hắn một lần nữa liếc về phía mình, thân ảnh lưu manh loé lên rất nhanh, như ánh chớp hé ra khỏi nòng súng cướp bóng từ trên tay hắn, phóng về phía trước không dừng lại chút nào, chỉ có điều tốc độ lại buông chậm lại.

Tưởng Tiên trong khu nghỉ ngơi của Tài đại đứng phắt lên, lớn tiếng kêu cái gì, sau đó chỉ thấy thanh niên cao to phi ầm ầm về phía trước.

Hướng Nhật nghe tiếng bước chân phía sau, mắt ánh lên vẻ khôi hài, khi đối phương sắp đụng vào người mình thì nhẹ nhàng lui vài bước, tránh được sự tấn công của người phía sau.

Thanh niên cao to bổ nhào vào khoảng không, tuy rằng không có khoái cảm va chạm vào người đối phương, nhưng cuối cùng cũng ngăn chặn sự tiến công của đối phương, nhất thời lùi lại phía dưới giỏ, hạ thấp trọng tâm, hai tay giơ ra.

Trông thấy cầu thủ hai đội đều chạy qua, Hướng Nhật lạnh lùng cười, nên cho đối phương một cái giáo huấn khó có thể quên. Nhịp chân vừa chuyển, nhanh như thiểm điện hướng cái giỏ chạy tới.

Một bước, hai bước, ba bước.nhảy lấy đà!

Thanh niên to lớn dường như không ngờ đối phương to gan như vậy, dưới tình huống có mình canh giữ dưới giỏ còn dám nhảy lấy đà úp giỏ, đây quả thực là sự vũ nhục lớn nhất đối với mình, nhất thời gào lên một tiếng, cũng nhảy tới. Trong lòng nghĩ độc ác, nhất định phải cho con khỉ nhỏ này bay ra khỏi sân đấu.

Từ lúc Hướng Nhật nhảy lấy đà, trên khán đài truyền ra một loạt tiếng kinh hô, tại sao.Rõ ràng nhìn thấy đối phương canh giữ ở dưới rổ, còn nhảy vào chịu chết, ở trên không trung, không có chỗ mượn lực, nếu bị đánh bay.kẻ nhát gan đã nhắm mắt lại, sợ hãi vì một cảnh kinh người sắp xảy ra trước mắt.

Sở Sở xiết chặt hai tay, trái tim đập như lên tận cuống họng, muốn thét lên, nhưng lời ra đến miệng lại thành âm thanh khàn khàn, không rõ ràng thành tiếng. Đôi tay Thạch Thanh nắm chặt, không nháy mắt nhìn chằm chằm thân ảnh kia lướt đi tại không trung.

Cái chén nhựa trong tay Nhâm Quân bị bóp méo.

Trên mặt Trầm Bội Bội lộ ra vẻ không đành lòng.

Cầu thủ cả hai đội cũng đã quên đuổi theo.

Trong một góc phòng, Thiết Uyển vội vàng vọt tới bên cạnh lan can.

Trong mắt Tưởng Tiên trong chớp mắt đã tràn đầy vẻ vui mừng.

Song, cái cảnh tượng lấy trứng chọi đá cũng không có xuất hiện. Cái khung rổ lại rên rĩ vô lực, một thân ảnh đang treo cao trên khung.

Thanh niên cao lớn nằm trên sàn nhà, không có động tĩnh gì, có lẽ đã hôn mê từ lâu rồi.

Trong sân bóng rổ im bằn bặt, tiếng hít thở bình thường so với trước đây cũng nặng nề hơn, mỗi người đều không hẹn trước mà há to miệng, giống như nhìn thấy thượng đế phủ xuống.

Vẻ kinh hỉ trong mắt Tưởng Tiên vẫn còn đọng lại, nhưng trên khuôn mặt đã bị sự sợ hãi thay thế.

Chẳng biết ai hô lên câu đầu tiên, trong sân bóng mới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, đó là vì có những người còn chưa có hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ. Theo đám người hồi tỉnh, tiếng gào thét cũng ngày một lớn hơn, bọn họ dám thề, đây là trận thi đấu kích thích nhất được xem từ lúc sinh ra tới nay.

Bọn họ nhìn thấy gì! Một người vóc dáng chỉ 1m7 đánh bay một gã to lớn gần 2m, trời ạ! Sức bật phải lớn lắm! Không ai có thể tưởng tượng được! Mà những người lúc đầu nhát gan nhắm mắt đều hối hận muốn chết, bỏ lỡ chuyện đặc sắc như vậy. Giờ phút này, không ai nghĩ rằng thấp lại là một chuyện đáng xấu hổ, còn vì thế mà có chút tự hào, thấy rồi chứ? Cao tính cái gì! Cường tráng thì làm sao? Cũng bị người đánh bay?

Trọng tài cũng đã chịu đựng một lần trái tim tăng tốc dị thường, rốt cuộc hoét còi, 2 đội tách ra, đối phương ngăn cản phạm quy, phạt thêm một bóng.

Mà gã thanh niên cao lớn hôn mê được các nhân viên cứu hộ Tài Đại khênh ra, giao cho bác sĩ chờ ở một bên chữa trị.

Lại ném vào quả phạt, Hướng Nhật dường như không có bị ảnh hưởng bởi việc được coi là anh hùng, chầm chậm chạy về phía sau, hoàn toàn không để ý ánh mắt kỳ lạ của người khác. Trong lòng nghĩ, chỉ cần một chút nữa, trận đấu sẽ thực sự kết thúc. Ngay vừa rồi, vào thời khác đánh bay gã to lớn, trong đầu hình thành một ý nghĩ lớn mật.

Hôm nay nhất định là một ngày mà Tài Đại không thể nào quên được, cơn ác mộng của bọn họ còn chưa có chấm dứt, vừa rồi chỉ là mới bắt đầu thôi.

"Phanh" một tiếng, Lôi Vĩ lại lần nữa ném trượt, bóng đập vào bảng trên rổ bị cầu thủ Cao Đại đoạt được, sau đó hắn không chút do dự truyền cho Hướng Nhật đang hướng hắn giơ tay ra hiệu.

Hướng Nhật triển khai tốc độ dẫn bóng về sân phía trước, mà cầu thủ đối phương tựa hồ cũng không có ý định truy cản, tuỳ ý hắn đi vào chốn không người.

Trong mắt Hướng Nhật, phía trước cũng chỉ có khung giỏ, ngoại trù khung giỏ ra không có gì hết. Vừa mới vượt qua vạch phạt bóng, hắn đã nhảy lên, dùng hai tay ôm bóng, không có kỹ xảo gì, ném thẳng vào trong rổ, sau đó thuận tay kéo xuống.

"Kẽo kẹt." Khung giỏ phát ra âm thanh không giống như mọi khi, tiếp theo không hề báo trước, cái giỏ bằng thuỷ tinh công nghiệp trong suốt vỡ vụn ra.

"Phanh!" Một tiếng giòn vang, những mảnh thuỷ tinh lớn và nhỏ đan xen nhau rơi xuống, chỉ còn lại cái giá giỏ đóng trên bảng.

Hướng Nhật an ổn rơi trên mặt đất, trong tay là khung giỏ đã biến hình nghiêm trọng, vung tay một cái, khung giỏ rơi trên mặt đất, vang lên tiếng " loảng xoảng " nặng nề.

"Cái khung rổ này dường như không chắc chắn lắm?"

So với vừa rồi trong sân lại càng thêm yên tĩnh, mọi người đều chết lặng, mà thanh âm người nào đó truyền vào tai mọi người, hắn nói cái gì?

Khung rổ không chắn chắn?

Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Lưu Manh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    32

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!