Chương 57: Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Ái

Phiên bản 18692 chữ

Độc giả: Anh không thể biến mất.

.

“!”

.

Đỗ Trạch vươn tay ôm lấy thanh niên tóc vàng đang xụi lơ. Tu đã bất tỉnh, dựa trên người cậu nặng trịch. Thân thể người nọ thả lỏng hết mức, như là biết kẻ bên cạnh là người có thể cho hắn sự an tâm, cho nên đè hết toàn bộ trọng lượng xuống. Đỗ Trạch không nói một lời mà chỉ ôm chặt Tu, hít sâu một hơi, mang theo một loại sủng nịch và oán giận đến hết cách.

.

Manh chủ, anh đây là đang phạm luật đó…

.

Nhìn thấy Tu hôn mê, More vội vàng chạy tới. Sau khi biết được Tu sẽ hôn mê trong vài ngày tới, More biến trở về hình rồng, mang Tu và Đỗ Trạch về sào huyệt của mình.

.

Tiến vào hang động của Hắc Long, Đỗ Trạch đã bị đâm mù mắt chó, lọt vào trong tầm mắt đều là vàng bạc bảo vật xếp thành từng núi, những tiền vàng và đá quý lóe sáng gần như chất đầy cả hang động. Hắc Long bảo Đỗ Trạch tự nhiên, còn mình thì bò lên núi vàng mà nằm, bắt đầu nghỉ ngơi. Nó thật sự có hơi mệt, vừa tỉnh lại đã đấu một trận với Kim Long, sau lại đánh với Ngân Long một hồi, cái mức tiêu hao thể lực này cho dù là nó cũng có chút ăn không tiêu.

.

Đỗ Trạch gian nan dọn ra được một chỗ đất trống từ đống vàng bạc kia và để Tu nằm xuống. Cho dù không có suy nghĩ gì đặc biệt với đám tiền bạc đó, nhưng Đỗ Trạch vẫn không tự chủ được mà lia mắt qua mấy ngọn núi vàng. Long tộc thích thu thập vàng bạc bảo vật, nhưng chúng hoàn toàn không dùng để tiêu, mà dùng để làm giường. Đối với xúc giác trì độn của Long tộc, những châu báu đá quý kia mà xếp thành giường thì quả đúng là thảm lông mềm mại… thiệt là xa xỉ lại thiệt là đáng xấu hổ mà. Trong khi những sinh vật khác còn đang đau khổ giãy dụa vì đồng tiền thì cả đám cao phú suất này lại gối đầu lên tiền vàng mơ màng ngủ.

.

Hắc Long đang ngủ, manh chủ hôn mê, tên điếu ti nào đó chỉ có thể lặng lẽ đếm tiền. Sau hai ngày đếm vàng, Đỗ Trạch thấy Hắc Long đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt không thiện cảm lắm nhìn về cửa động, một giọng nói hơi lỗ mảng truyền vào.

.

“Chà, More à, ngươi quả nhiên đã trở lại.”

.

Một con Hồng Long thò đầu vào, vảy của nó ánh lên sắc đỏ thẫm, ánh mắt tựa như một quả cầu lửa. Đỗ Trạch nhìn lên đầu của Hồng Long, ở đó, một cục lông vàng đặc biệt nổi bật. Nó ngồi xổm trên đầu Hồng Long khiến tướng mạo Hồng Long vốn dữ tợn thoạt nhìn lại như đang bán manh.

.

“Chíp chíp!” Tiểu phượng hoàng quơ quào đôi cánh chút xíu, dùng đủ kiểu nhảy nhảy xuống khỏi mũi Hồng Long, lộn mèo trên không, xoay tròn 360 độ, rơi tự do, cuối cùng lấy tư thế ngã lộn nhào đập thẳng vào mặt tên ngốc nào đó.

.

“Chíp chíp ~ ”

.

Đỗ Trạch kéo cục lông trên mặt xuống rồi ngồi xổm bưng mặt. Tuy không biết con mập mập kia tại sao lại xuất hiện trên đầu Hồng Long, nhưng lúc này trong lòng cậu đang tràn ngập sát ý khó tả. Tiểu phượng hoàng xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên đầu Đỗ Trạch, vui vẻ phấn chấn rung đám lông trên người: cuối cùng cũng tìm được mama rồi, chíp chíp ~

.

“Mới nãy trên đường phát hiện món đồ chơi nhỏ này, thoạt nhìn thịt có vẻ không tồi.” Hồng Long nhìn chằm chằm vào tiểu phượng hoàng, lúc thấy Đỗ Trạch, Hồng Long trở nên hưng phấn cực độ, thở ra một ít lửa đỏ. “Chỗ ngươi còn có Nhân tộc nữa kìa, More à, đây là để chiêu đãi ta sao?”

.

Hắc Long trực tiếp phun ra một chữ “Cút”.

.

“Đừng thế, đùa chút thôi mà.” Thấy Hắc Long bày ra tư thế tấn công, Hồng Long lui về sau mấy bước. “Ta tới nói cho ngươi một tiếng, Theo đại nhân bảo chúng ta tập trung tại Long cốc.” Thấy Hắc Long có vẻ không có hứng thú, Hồng Long nói tiếp: “Nghe bảo Long thần giáng lâm, ngươi không tò mò sao?”

.

Ai? Đỗ Trạch cực kỳ kinh ngạc, theo như những gì Nhất Diệp Tri Khâu đã đặt ra, thần không phải không thể đến đại lục hỗn độn ư?

.

Nghe được tin tức này, Hắc Long hình như cũng hơi bất ngờ, Hồng Long thấy thế lập tức nói tiếp: “Chỗ này của ta còn có rất nhiều tin tức, ngươi muốn biết thì đem tên Nhân tộc kia… Au!”

.

Hồng Long né khỏi đón tấn công của Hắc Long, quay người chạy ra ngoài từ cửa động, xa xa còn có thể nghe được tiếng chửi thề của Hồng Long. Hắc Long nhìn Tu đang đứng dậy từ dưới đất, nó cảm thấy nếu lúc nãy mình không ra tay, Hồng Long chắc chắn sẽ chết, bị cái tên thanh niên tóc vàng với gương mặt tươi cười trông có vẻ hiền lành này giết chết. Đỗ Trạch hơi kinh ngạc nhìn Tu, bây giờ mới hai ngày mà manh chủ đã tỉnh lại, là bởi vì đã thức tỉnh được sáu loại huyết mạch chăng?

.

Phản ứng phụ khi chuyển đổi hình thái của manh chủ càng ngày càng giảm, bọn họ cũng càng lúc càng đến gần kết cục, Đỗ Trạch nhất thời không thể hình dung được tâm tình của mình. Từ lời nói vừa nãy của Hồng Long có thể thấy được, thần đã bước lên sân khấu đại lục hỗn độn.

.

—— Hãy nhìn thiếu niên Tu làm thế nào thức tỉnh huyết mạch, giải quyết ân cừu một cách thống khoái, cuối cùng bước trên con đường của vị thần chinh chiến.

.

Đỗ Trạch như nhìn thấy tác giả sửa soạn sân khấu hoàn hảo, chỉ còn thiếu nhân vật chính lên trình diễn nữa thôi.

.

Tu vươn tay tựa muốn kéo Đỗ Trạch từ dưới đất lên, lúc duỗi tay ra một nửa thì như nghĩ đến cái gì đó nên chậm rãi buông xuống, nhưng rồi bị Đỗ Trạch nắm được.

.

“Tôi không sao.” Đỗ Trạch nắm chặt tay Tu lấy đà để đứng dậy, cậu ấn tai nghe của mình đứng đối mặt Tu. “Anh cũng không thể, có việc gì.”

.

Khi nghe Tu nói câu đó, Đỗ Trạch thật sự đã nghĩ Tu sẽ tự hủy diệt mình. Ngay khoảnh khắc nọ, trái tim của cậu như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể nào thở nổi. Con người này đã bị hủy hoại, hắn hoàn toàn không có cảm giác an toàn, sẽ nghi ngờ người khác, cũng sẽ nghi ngờ chính mình. Lúc không ngừng phủ nhận người khác và bản thân mình, Tu sẽ tự đẩy mình vào ngõ chết.

.

“Anh không thể biến mất, tôi sẽ vẫn luôn, ở bên cạnh anh.”

.

Tu cầm lại tay Đỗ Trạch, mười ngón đan vào nhau. Hắn cứ siết chặt tay Đỗ Trạch như vậy, tựa như một người sắp chết đuối nắm chặt khúc gỗ cứu mạng.

.

“Ừ.” Tu mỉm cười, đáy mắt sâu thăm thẳm. “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

.

Hắc Long nhìn hết tất cả, quan hệ của hai người kia không chỉ đơn giản là kỵ sĩ rồng và người yêu, mà như là dây leo quấn riết lấy nhau, chỉ cần phá một cái, cái còn lại sẽ héo rũ. Hắc Long nhìn Đỗ Trạch, sau này phải cật lực bảo vệ Nhân tộc tóc đen này. Kỵ sĩ rồng của nó rất mạnh, hoàn toàn không cần phải lo lắng, nhưng mà lộ ra nhược điểm cũng là trí mạng.

.

“Chúng ta phải thu hồi long thương của ngươi.” Hắc Long nói với Tu: “Đó là mấu chốt để rời khỏi Long đảo.”

.

Lúc trước khi Tu thức tỉnh huyết mạch Long tộc, lập tức có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, long thương cũng vì vậy mà bị bỏ lại chỗ đã gặp gỡ Hắc Long. Theo Hắc Long nói thì long thương kia chỉ cho phép bộ tộc và kỵ sĩ rồng của Hilda sử dụng, cho nên hiện giờ họ phải cùng đi lấy long thương về.

.

Hai người một rồng nhanh chóng tới ngọn núi đã bị trận đánh của Kim Long và Hắc Long tàn phá. Đi theo lời kêu gọi của long thương, Tu không phí nhiều công sức đã tìm thấy long thương xanh bạc đó. Hắc Long thấy Tu lấy ra một mảnh kim loại cắn nuốt long thương, nó theo bản năng muốn ngăn cản, sau đó phát hiện mình cũng không có tư cách và lý do để làm thế — long thương đó là của Hilda, hậu duệ của Hilda muốn xử lý thế nào thì cứ thế mà làm.

.

Thiên Biến sau khi nuốt long thương trong tay Tu, nghe theo ý chí của Tu lập tức biến thành hình dạng của long thương. Lúc Tu cầm long thương định đánh thử, sơn cốc cách đó không xa truyền đến uy áp khiến tim người đập mạnh, giống như khuếch tán theo từng ngõ ngách ra ngoài. Hắc Long bất ngờ không kịp đề phòng hộc lên một tiếng, bị ép quỳ rạp trên mặt đất. Đó là thần uy chỉ thần minh mới có thể có, cho dù là Tu cũng bị thần uy khắc chế đến khó thở. Ở đây chỉ có mỗi Đỗ Trạch là không có phản ứng, tên ngốc nào đó cuống quít giơ tay, bắt được mập mập đang lăn xuống từ đỉnh đầu cậu.

.

Uy áp khủng bố tới cũng nhanh mà đi cũng chóng, hình như là thần minh dùng nó để tuyên bố sự giáng trần của mình. Hắc Long gượng dậy, nó kinh ngạc nhìn Đỗ Trạch không hề có chút phản ứng nào. Tu lau mồ hôi trên trán, hắn sâu xa liếc Đỗ Trạch một cái, sau đó nhìn phía phương xa, đôi mắt xanh da trời rực sáng một cách đáng sợ.

.

Ở đó… có thần.

.

Hắc Long dẫn theo Tu và Đỗ Trạch cẩn thận tiếp cận Long cốc. Từ trên ngọn núi nhìn xuống dưới, khắp cả cốc đều là cự long đủ loại kiểu dáng, chúng hoặc nằm hoặc ngồi, hai cánh xếp lại, đuôi vòng quanh người. Kim Long màu vàng, đồng thau, đồng đen, đồng đỏ; Sắc Long đen, trắng, đỏ, xanh lam, xanh lục; còn có Bảo Thạch Long tử tinh, phỉ thúy, hoàng ngọc, ngọc bích, thủy tinh. Vảy rồng lấp lánh dưới ánh sáng, cảnh tượng đó cả đời cũng không thể quên được.

.

Trong đám rồng, Tử Tinh Long đứng ở trong cùng. Nó đứng trước mặt năm người, chính là Long tộc đã chuyển thành hình người, trên người hoặc nhiều hoặc ít mang theo đặc thù của Long tộc. Rõ ràng thân thể cự long to gấp mấy lần, nhưng trước mặt năm người đó, tất cả cự long đều có vẻ nhỏ bé.

.

Trong đó một nam nhân mở miệng nói với Tử Tinh Long: “Theo, ngươi già rồi.”

.

“Ta già rồi, Lendys, không ngờ là còn có ngày gặp lại ngươi.” Tử Tinh Long gục đầu xuống, dùng đầu chạm vào đối phương. “Ta rất nhớ ngươi, chúng ta đã từng là bằng hữu.”

.

Trong mắt Thần công chính Lendys hiện lên vẻ hoài niệm, y nhìn Tử Tinh Long lui về sau, kéo giãn khoảng cách giữa thần và người phàm.

.

“Thần minh đại nhân tôn quý, các ngươi hạ trần, có gì phân phó?”

.

“Ta muốn mang một vài rồng ra ngoài, tham gia cuộc chiến của thần.” Một nam nhân tóc đỏ nói thẳng, cái đuôi màu đỏ phía sau cho thấy bản thể của y là Hồng Long. Nam nhân tóc đỏ quét mắt khắp long cốc, lớn tiếng nói: “Ai muốn cùng ta ra ngoài?”

.

Đàn rồng xôn xao, một vài con rồng rục rịch, đa số đều là tuổi trẻ, còn cự long thế hệ trước lại nhíu mày, nhất là Tử Tinh Long, trong mắt nó tràn ngập vẻ không đồng ý, nhưng vẫn cung kính nói: “Garyx đại nhân, Long tộc hiện đang bị vây trong nguy cơ nghiêm trọng, không thích hợp để tham gia chiến tranh, mỗi một cự long mất đi đều là tổn thất của Long tộc.”

.

Thần hủy diệt Garyx cười nhạo một tiếng: “Co đầu rụt cổ ở chỗ này vẫn chưa đủ lâu sao? Cuộc chiến của thần đã sắp bắt đầu, ngươi cho là ở trong này nói không tham gia, người khác sẽ không đụng đến chúng ta sao?”

.

Tử Tinh Long trầm mặc một chút, rồi vẫn cố chấp: “Ta hy vọng giờ khắc đó có thể đến chậm một chút.”

.

Đối mặt với thái độ có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu của Tử Tinh Long, mặt của Garyx lạnh đi, Tử Tinh Long lập tức bị thần uy đè xuống đất không thể nhúc nhích. Thần công chính che trước mặt Thần hủy diệt, cảnh cáo kêu lên: “Garyx!”

.

Tên điên nổi tiếng trong Long thần Garyx tất nhiên sẽ không dừng tay chỉ vì một câu của Lendys, nhưng lúc này Thiện thần Bahamut ho nhẹ một tiếng, ý bảo hai bên dừng tay. Garyx vừa nhìn thấy Bahamut liền dịu xuống, với Lendys y còn có thể không hề kiêng kị, hai người cùng là hạ thần thực lực không hơn kém nhau, nhưng Bahamut là trung thần, hoàn toàn không phải thần mà y có thể khiêu khích.

.

Garyx căm hận nhìn lướt qua Tử Tinh Long. “Ngươi cho đó là tốt cho Long tộc sao?! Chỉ cần chiến thắng trong cuộc chiến của thần, trở thành thần tối cao, tuyệt đối có thể tìm được cách giải quyết nguy cơ sinh sản của long tộc! Tất cả đều là vì chủ thần!”

.

“Chủ thần… Io đại nhân…” Tử Tinh Long ngơ ngẩn lẩm bẩm. Long thần chín mặt Io là thần đứng đầu trong Long thần, được tất cả rồng tín ngưỡng. Khi nghe có quan hệ với chủ thần Long tộc, Tử Tinh Long luống cuống, nó bắt đầu nghi ngờ bản thân, theo bản năng nhìn về người cuối cùng. Đó là một thiếu nữ có sừng thủy tinh, nàng là người đưa tin của Lo, nữ thần sáng tạo Aasterinian.

.

Aasterinian nhận thấy ánh mắt của Tử Tinh Long, nàng mở to mắt nhìn, nhe răng cười, có vẻ rất hoạt bát nghịch ngợm.

.

“Ta cũng không biết chủ thần nghĩ thế nào.” Aasterinian nói: “Chủ thần bảo chúng ta đến bảo vệ các ngươi, chỉ có vậy thôi.”

.

Garyx hừ một tiếng, Tử Tinh Long cuối cùng cũng an tâm trở lại, nó vừa định mở miệng nói chuyện, dị biến không hề có dấu hiệu lại xuất hiện.

.

“Trời” lập tức tối sầm. Long đảo vẫn luôn bị nước biển vây quanh, nguồn sáng đến từ những sinh vật phù du lóe sáng trong biển. Nhưng mà giờ khắc này, “biển” chung quanh lại là biển tử linh hình thành từ xương trắng và hài cốt. Vô số xương trắng xuất hiện từ hư không, bao phủ bên ngoài long đảo.

.

Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn phía trên, nước biển vẫn tồn tại, những bộ xương màu trắng đó lơ lửng trong nước biển xanh thẫm càng thêm u ám đáng sợ. Tất cả xương trắng tuôn ra không dứt đó khiến cậu cảm thấy đây chính là, biển tử linh ở đại lục phản diện…?

.

Xương trắng chiếm cứ hải dương, thành trấn và chủ thành sáp nhập làm chết vô số sinh linh. Thần Quang Minh nhìn tất cả mọi chuyện trên hình chiếu, hàn ý lan tràn khắp đáy lòng.

.

Người gần như sợ hãi đi vào một căn phòng vẽ đầy ký hiệu, lấy ra một quyền trượng nhỏ dài. Quyền trượng kia chứng minh cho địa vị đứng đầu chúng của người, chỉ cần có được quyền trượng này, người có thể tiêu diệt tất cả thần phản kháng người.

.

Thần Quang Minh nắm quyền trượng, tự lầm bầm.

.

“Tại sao đại lục chính, phản lại sáp nhập vào nhau… Quy tắc làm sao vậy… Không khống chế được?… Tại sao lại không khống chế được… Tên kia… Đáng chết!”

.

Thần Quang Minh phẫn nộ nắm chặt quyền trượng, với thế lực vô hình, người vừa phẫn nộ lại vừa khiếp sợ.

.

“Ta phải nhanh hạ trần, ta phải tiêu diệt tên dị đoan kia, khi tất cả vẫn còn kịp — ”

.

Long đảo vì sự xuất hiện đột ngột của biển tử linh mà náo loạn cả lên. Tu ôm Đỗ Trạch vào trong ngực, để Hắc Long dẫn họ rời khỏi Long đảo. Hắn có dự cảm, nếu không đi, sẽ không còn cơ hội nữa.

.

Hắc Long không dẫn Tu và Đỗ Trạch đi về phía trước, mà là bay về trung tâm của Long đảo. Ở trên đường, nó giải thích cho hai người một chút về quá trình rời khỏi. Long đảo sở dĩ có thể tồn tại trong biển sâu là nhờ Ngân Long tộc đã tạo ra một không gian và chuyển dịch Long đến. Lớp màng trong suốt ngoài cùng ngăn cách nước biển chính là lá chắn không gian. Ban đầu Long tộc có thể tự do ra vào, nhưng theo số lượng giảm dần của Long tộc, để phòng ngừa một ít rồng trưởng thành chạy ra ngoài, Long tộc thế hệ trước quyết định thay đổi lá chắn không gian thành loại chỉ có vào mà không có ra, nếu muốn rời khỏi thì phải cầu xin.

.

Tình huống của họ đương nhiên không thể cầu Tử Tinh Long rồi, cho nên Hắc Long quyết định giải quyết từ gốc rễ. Nó đưa Tu và Đỗ Trạch đến trung tâm Long đảo, ở đây có thể thay đổi thuộc tính của lá chắn không gian, mà long thương của Hilda chính là chìa khóa để mở nó.

.

“Sau khi ngươi cắm long thương vào nơi này, nó có thể mở ra một thông đạo cho ngươi. “More biến thành hình người, chỉ vào một cây cột xanh bạc nói: “Chúng ta có thể rời đi từ thông đạo.”

.

Tu không chút do dự cắm long thương vào cái lỗ trên cây cột. Trận hỗn loạn bên ngoài sẽ mau chóng trấn tĩnh lại. Sau khi Long tộc chỉnh đốn xong, để phòng ngừa xương trắng tràn vào, chắc chắn họ sẽ đến trung tâm để xem xét tình huống và tăng mạnh lá chắn.

.

Long thương vừa khít vào cột, chú văn ma pháp trên cây cột bỗng sáng lên, thổi mái tóc vàng trên trán Tu. Tin tức cuồn cuộn từ long thương chảy vào đầu Tu, ví như làm thế nào để bố trí lá chắn không gian, ví như, làm thế nào để đóng lá chắn không gian.

.

More thấy một cái khe hình xoắn ốc xuất hiện, xem ra Tu đã mở được thông đạo. Y quay đầu lại nhìn Tu, vừa lúc thấy được nụ cười chưa mất đi trên môi thanh niên tóc vàng.

.

Nên hình dung nụ cười kia như thế nào đây? Giống như một đứa bé giữ chắc một con chuồn chuồn, nhổ tất cả cánh của nó, vui vẻ nhìn sinh vật đáng thương kia giãy dụa từng chút một rồi chết đi. Liên tưởng đó khiến More không rét mà run, sau khi hoàn hồn mới phát hiện Tu đang nhìn mình. Vẻ mặt của thanh niên tóc vàng rất bình thường, nụ cười mơ hồ kia như chỉ là ảo giác của y.

.

“Sao vậy?”

.

“Không…” More vứt hết cảm giác kỳ quái kia ra sau đầu, đáp lại: “Đi thôi.”

.

Ba người cùng tiến vào khe không gian, trước khi rời đi, Tu nói với Đỗ Trạch: “Ta làm một cái ***g sắt.”

.

“?”

.

“Vây một đám thằn lằn, sau đó ném xương cốt vào.” Tu nói: “Em nghĩ thằn lằn sẽ thích xương cốt chứ?”

.

Đỗ Trạch lắc đầu, thích xương cốt không phải là chó ư?

.

“Ta cũng nghĩ chúng sẽ không thích.” Tu mỉm cười nói.

.

Đỗ Trạch vừa định hỏi là có ý gì, toàn bộ Long đảo rung lên, như bị một người khổng lồ dẫm xuống. Trong sự lay động mạnh mẽ đó, Đỗ Trạch ngã vào khe không gian, cậu không biết đụng phải cái gì mà trực tiếp ngất đi.

.

Tử Tinh Long nhìn hài cốt dày đặc bên ngoài lá chắn, đã có tử linh phát hiện Long đảo nên tấn công vào. Dưới tình huống đó, Long tộc chỉ có thể di chuyển.

.

Trước mắt Tử Tinh Long, một bộ xương xuyên qua lá chắn, từ không trung rớt xuống. Tử Tinh Long kinh ngạc nhìn nó tan xương nát thịt, không thể tin được ngẩng đầu nhìn lại. Càng ngày càng nhiều tử linh xuyên qua lá chắn rớt vào, chúng bắt đầu tấn công cự long, cho dù một hơi thở phun ra của cự long có thể giết sạch một đám, nhưng càng ngày càng nhiều tử linh nối đuôi nhau rớt xuống từ không trung, gần như bao phủ cả Long đảo.

.

Sâu trong biển tử linh, bị khí tức Long tộc kinh động, một thế lực tà ác dị thường khủng bố tỉnh lại. Khuôn mặt của y khô héo đáng sợ, làn da phát ra màu rỉ đỏ, mái tóc dài ánh lên màu xanh đen, thân khoác một áo choàng đen. Vong Linh tộc không có thần, nhưng sự khủng bố của y ngay cả thần linh cũng phải e dè. Y có rất nhiều tên, kẻ bị căm ghét, kẻ khát máu, vân vân. Cho dù y không phải thần, nhưng người biết y sẽ gọi y là… tử thần Louis.

.

Tử thần nhìn về phía Long đảo, cười khanh khách.

.

***

.

“Chíp chíp! Chíp chíp! Chíp chíp!”

.

Đỗ Trạch vừa định khiến con mập mập nào đó ngừng kêu đã bị một vật thể sắc nhọn chọt trúng giữa trán. Đỗ Trạch nháy mắt tỉnh lại, mở mắt thì nhìn thấy một cây đao loang lổ máu bổ thẳng xuống.

.

Tên ngốc nào đó hồn phi phách tán, sử dụng hết sức lực toàn thân lăn một vòng sang bên cạnh, né đi một đòn chết người kia.

.

Trong khi quay cuồng mới phát hiện nơi đây là sa mạc, Đỗ Trạch lăn đầy một mình cát. Cậu kéo giãn khoảng cách, vẫn còn kinh hồn nhìn về kẻ tấn công.

.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng, nổi bật nhất chính là hai lỗ tai cáo màu đỏ trên đỉnh đầu của nàng ta. Lúc Đỗ Trạch thấy cái đuôi to màu đỏ có chóp nhọn màu trắng của nàng ta, tên ngốc nào đó cuối cùng cũng xác định, cậu phát hiện được một hồ ly tinh.

.

******

.

******

.

Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

.

Cho dù ta chết, ta cũng sẽ mang theo em xuống địa ngục.

.

——【Hộp bí mật】

.

【Phả hệ thần của Long tộc】

.

Io, đứng đầu chúng Long thần【Chủ thần】

.

Bahamut, thiện thần【Trung thần】

.

Tiamat, ác thần【Trung thần】

.

Lendys, thần công chính【Hạ thần】

.

Garyx, thần hủy diệt【Hạ thần】

.

Aasterinian, thần sáng tạo【Hạ thần】

.

Astilabor, nữ thần tài phú【Hạ thần】

.

Chronepsis, thần vận mệnh【Hạ thần】

.

Falazure, thần hủ bại【Hạ thần】

.

Hlal, thần vui vẻ【Hạ thần】

.

Tamara, nữ thần sinh mệnh【Hạ thần】

.

Bạn đang đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Ái

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!