Nhân vật chính: Có kỹ năng mới
.
Nếu Tu không nhắc tới đồng nhân văn, Đỗ Trạch đã quên cậu còn mang theo một quyển sách có lực sát thương cực lớn mà cậu phải nhanh chóng giệt trừ đó.
.
Tâm trạng của độc giả ngu xuẩn lúc này đây cực kỳ khổ bức.
.
Không phải quân ta quá vô dụng, mà là quân địch quá mức xảo trá. Cái đó cách nhau không chỉ vài cấp thôi đâu, lúc cậu còn đang ở tiền tuyến chuẩn bị anh dũng hy sinh, manh chủ đã tới cấp chiến lược rồi: trao cần câu, thay vì cho con cá —học xong đồng nhân văn rồi, chúng ta hẵng từ từ tiêu khiển.
.
Lúc này Đỗ Trạch mới đau thương nhận ra một sự thật rằng, Tu đẩy ngã cậu… còn cần một điều ước chắc? Chỉ cần bị manh chủ có kỹ năng H đạt max hôn hôn cọ cọ liếm liếm là cậu hoàn toàn không còn khả năng từ chối. Vốn ở phương diện H manh chủ đã nghịch thiên như vậy rồi, thế mà còn nhung nhớ đến quyển sách đen kia!
.
Chú ý thấy ánh mắt thâm trầm đau khổ của Đỗ Trạch, tiểu shota Tu hơi nghiêng đầu, hỏi: “Không được ư?”
.
… Manh chủ, anh có biết đó là một quyển sách yêu nghiệt không! Con nít không được xem đâu! Q口Q
.
Là đối tượng thực hành duy nhất của Tu, cho dù đã bước một chân vào cái bẫy tự mình làm ra, Đỗ Trạch vẫn còn giãy dụa: “Quyển sách đó… thật sự không tốt.”
.
“Ta muốn xem.” Tu vươn tay, miệng cười ngọt ngào như một đứa trẻ muốn ăn kẹo. “Em vừa mới nói, hôm nay sẽ thực hiện tất cả nguyện vọng của ta mà.”
.
Không tìm đường chết sẽ không phải chết, tại sao tiểu sinh vẫn chưa tốt nghiệp khỏi trường flag cơ chứ… Đỗ Trạch rơi lệ đầy mặt, thật ra nội dung của sách đen cũng không quan trọng, quan trọng là hai nhân vật chính trong đó cơ. Nếu chỉ là một quyển sách 18+ bình thường, tên ngốc nào đó cũng không cần phải rối rắm đến mức nội thương thế này, mà sẽ đưa ra không hề do dự hay rung động tâm can.
.
“Không được… ư?” Tu khẽ nói, tay và đầu rũ xuống thoạt nhìn rất đáng thương, khiến kẻ trông thấy hận không thể đem tất cả đồ tốt nhất trên đời ném xuống trước mặt hắn để làm hắn vui lên, đừng nói chi đến bạn Đỗ Trạch vốn là fan não tàn của manh chủ. Đầu óc tên ngốc nóng lên, đột nhiên muốn rút ngay cuốn đồng nhân từ nhẫn không gian ra mà tha thiết đưa qua.
.
Nhìn thấy cái hộp đen nhỏ xuất hiện trên tay, Đỗ Trạch mới nhớ tới cái quyển sách yêu ma kia còn bị phong ấn. Không biết lúc trước Eric chịu kích thích ra sao, cho một cái phong ấn đến cả đạo tặc như Enoch cũng không có cách nào xóa bỏ. Đỗ Trạch nhìn Tu đang ở ngay trước mắt, trong lòng dâng lên một tia hy vọng xa vời: nếu manh chủ không giải được phong ấn, thế chẳng phải là… an toàn?
.
Thánh tử đại nhân, xin hãy trợ giúp!
.
Đỗ Trạch nhìn Chu Nho ôm cái hộp màu đen rồi hưng phấn chạy đi nghiên cứu, lần đầu tiên sinh ra một hy vọng rằng túc địch quân rất hùng mạnh.
.
Tu đùa nghịch máy móc và công cụ của hắn. Đỗ Trạch nhìn ngó một chút, bởi vì tinh thần cực kỳ hồi hộp, nên chẳng biết đã dựa vào tường ngủ từ lúc nào. Sau khi tỉnh lại, Đỗ Trạch cảm giác trước ngực có một thân thể ấm áp đang tựa vào, vừa cúi đầu thì thấy mái tóc ngắn màu nâu mềm như tơ của Tu rũ xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn. Lúc này, Chu Nho đó đang ngồi trong lòng cậu, cúi đầu đọc sách bằng một thái độ cực kỳ nghiêm túc. Từ góc nhìn này, Đỗ Trạch ngay lập tức thấy được trang sách mà Tu đang đọc, một nam nhân mảnh khảnh trăng trắng và một dã thú uy vũ hùng tráng đang vật lộn.
.
Đồng nhân văn: yo~
.
Đỗ Trạch: …
.
Vì quá mức khiếp sợ nên Đỗ Trạch suýt nữa là chết ngạt. Tu cảm nhận được động tác của Đỗ Trạch, hắn ngẩng đầu ngửa ra sau, phần tóc mái màu nâu tản ra để lộ một đôi mắt sáng ngời.
.
“Em tỉnh?”
.
Đỗ Trạch vẫn còn lạc trong nỗi khiếp sợ cùng cực, ngơ ngác mở miệng: “Anh, giải trừ được rồi?”
.
Tu gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sử dụng máy phản ma rút hết nguyên tố Quang Minh bên trong ra là được mà.”
.
Kỹ thuật thống trị thế giới… Đỗ Trạch thật sự muốn khóc, mới xem hai trang manh chủ đã học được quay tay, xem tám trang thì học được khẩu X, nếu như xem hết toàn bộ quyển sách thì chắc sẽ… Đó là điều mà tiểu sinh cực kỳ không muốn nghĩ tới nhất!
.
Thấy Đỗ Trạch đau khổ, thù hằn nhìn chằm chằm quyển sách, Tu cười. Hắn giơ trên tay quyển sách lên, chỉ vào hai cái người đang quần nhau trong tranh, hưng phấn như thể vừa phát hiện ra vùng đất mới.
.
“Ta thật không ngờ, còn có thể chơi kiểu như vầy.”
.
Manh chủ, anh không cần lộ ra biểu tình như vừa đạt được một kỹ năng mới như vậy chứ! TAT
.
Không nghe tiếng Đỗ Trạch đáp lại, Tu cũng chẳng thèm quan tâm, hắn lật sang trang thứ chín — Nhân tộc trong tranh biến thành Vong Linh.
.
“Người này là ai vậy?” Tu hỏi.
.
Chuyện gì nên tới rồi sẽ tới … Đỗ Trạch cứng người nhìn theo ngón tay Tu, sau đó ngây ngẩn cả ra. Cậu cứ tưởng rằng Tu đang hỏi người vừa chuyển đổi hình thái là ai, nhưng Tu lại không chỉ vào nhân vật chính đó, mà chỉ vào Eric.
.
“Hắn là ai vậy?” Đầu ngón tay của Tu vẽ một vòng trên mặt Eric, lại hỏi lần nữa.
.
Sau phút sửng sốt ngắn ngủi, Đỗ Trạch như học sinh bị thầy giáo gọi lên trả bài, cứng người không biết nên trả lời thế nào. Cậu hoàn toàn không thể nói cho manh chủ rằng: ha ha, đó là túc địch quân mà tác giả ban cho anh, bạn tình môn đăng hộ đối đó.
.
Thấy Đỗ Trạch không chịu trả lời, Tu lại thay đổi cách đặt câu hỏi, giống như đang kiên trì tìm cho rõ việc gì đó. “Người này có phải là em không?”
.
Lần này Đỗ Trạch lắc đầu cực kỳ quyết đoán, cái tên mang nét mặt thẹn thùng thở gấp nói “Sắp ra” kia tuyệt đối không phải cậu!
.
Sau khi thấy Đỗ Trạch phủ nhận, Tu gật đầu ra vẻ đã biết, sau đó tiếp tục dựa vào Đỗ Trạch lật xem trang tiếp theo. Hắn rất bình tĩnh, nhưng tên ngốc nào đó lại không hề bình tĩnh chút nào.
.
Thế là… xong? Không hỏi tiếp nữa? Từ từ, cái này không khoa học, đại khái, chắc chắn Tu sẽ phải để ý đến nhân vật chính đã chuyển đổi hình thái trong sách chứ, tại sao lại không hỏi? Hay manh chủ đã nhận ra người đó chính là hắn?!
.
Đỗ Trạch nhìn Tu lại lướt qua nhân vật chính trong tranh, so với việc chuyển đổi hình thái của nhân vật chính, trông Tu có vẻ hứng thú với đống đạo cụ kia hơn. Vì quá để ý nên dù biết rõ nó có khả năng lại là một flag, Đỗ Trạch vẫn nhịn không được mà hỏi ra.
.
“Anh không tò mò về người này?”
.
Cánh tay lật sách của Tu hơi dừng một chút, ngón tay của hắn vừa lúc đặt trên nhân vật chính đang chuyển từ Vong Linh sang Chu Nho.
.
“Em muốn nói hắn rất giống ta ư?” Tu xoay người về phía Đỗ Trạch, khẽ ngẩng đầu đối mặt với Đỗ Trạch.”Hay em muốn nói… hắn chính là ta?”
.
“—— Hắn không phải ta.” Chu Nho đó nói rất chắc chắn.
.
Đỗ Trạch thấy được hình bóng của mình trong đôi mắt tuyệt đẹp kia, chỉ có bóng dáng của mỗi mình cậu.
.
“Nếu người này là em…” Tu chỉ vào hình vẽ Eric rồi nói: “… vậy thì ‘hắn’ chính là ta; người này không phải em, vậy ‘hắn’ tuyệt đối không phải ta.”
.
Tu cong khóe môi, trong nụ cười lộ ra một chút hắc ám ngọt ngào.
.
“Ta sẽ chỉ làm chuyện này với em, cũng chỉ có ta mới có thể làm chuyện này với em.”
.
Đỗ Trạch không thể thốt nên lời, những gì Tu nói thật sự rất chấn động, cảm giác như cậu vừa mở miệng, trái tim sẽ lập tức nảy mạnh lên như muốn vọt ra khỏi họng. Tu ôm lấy cổ Đỗ Trạch, môi hai người như có như không chạm vào nhau.
.
“Giống như vậy…”
.
******
.
Cua đồng thời đại.
.
******
.
Đỗ Trạch cảm thấy nhất định là cậu có số khắc với di tích Chu Nho, ở đây đầu tiên là bị manh chủ trong hình thái Thú tộc thế này thế này, sau đó lại bị manh chủ trong hình thái Chu Nho thế kia thế kia. Dù cậu có kỹ năng hoàn tác thần thông, nhưng cũng không có kiểu đùa như vậy chứ.
.
Để sớm thoát khỏi cái nơi đại hung này, Đỗ Trạch khuyến khích Tu đẩy nhanh tốc độ hoàn thành phó bản Chu Nho. Sau khi kích hoạt quảng trường “Vương miện”, các quảng trường “Trí tuệ”, “Từ bi”, “Khải hoàn” cũng chưa mang lại cho họ bất cứ khó khăn gì. Đỗ Trạch và Tu cứ thế theo chiều kim đồng hồ đi một vòng quanh cây sinh mệnh Kabbalah, cuối cùng trở về quảng trường “Sắc đẹp” — trung tâm cây sinh mệnh Kabbalah.
.
Trên quảng trường trung ương không có máy móc hay kiến trúc gì, trên mặt đất vẽ một cây đại thụ có nhiều mặt trời, Đỗ Trạch vừa nhìn đã biết được chỗ cần sửa chữa: trên đại thụ có mười mặt trời, chỉ có mặt trời chính giữa là ảm đạm không ánh sáng.
.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày bốt mũi hếch đang dẫm trên mặt trời không ánh sáng kia, mắt Đỗ Trạch dời lên trên, phát hiện đó là một tên hề? Người đó mặc một bộ đồ hề ca rô hình thoi đỏ đen, trên đầu hắn là một cái mũ hai sừng cong cong, cố nhìn thì có thể thấy được cặp tai yêu tinh hơi nhọn của hắn.
.
Đây là… chủ thần Chu Nho?
.
Tên hề chạm trên đất một cái rất nhẹ nhàng, hệt như lông chim mượn sức gió để tiến lại gần — khó tưởng tượng được một vị thần Chu Nho mà lại có một thân hình nhẹ nhàng linh hoạt như thế. Một con rối bảy sao của Tu đồng thời tiến lên che trước mặt Tu và Đỗ Trạch, tên hề theo phản quán tính lui về phía sau, tránh được đòn tấn công của rối máy bảy sao.
.
“Ta tên Garl, xin lỗi, ta không hề có ác ý.” Tên hề lơ lửng trên không, giọng nói thanh mảnh. “Ta chỉ quá kích động mà thôi.”
.
Trước ánh nhìn kinh ngạc của Đỗ Trạch, chủ thần Chu Nho ăn mặc như tên hề đó cứ thế khóc òa lên trước mặt họ.
.
“Không ngờ Chu Nho tộc vẫn còn tương lai…”
.
Những giọt nước mắt trong suốt nhỏ tí tách lên nền đá, nhưng chủ thần Chu Nho lại cười rất vui vẻ. Garl vươn tay, vòng tay trên tay y và vòng tay trên tay Tu đồng thời sáng lên, như đang cộng hưởng truyền đạt thứ tin tức gì đó.
.
“Tu?” Garl đọc thông tin, có vẻ rất hài lòng và vui mừng. “Cơ giới sư bảy sao… Rất tốt…”
.
Y đi về phía trước một bước, lại nhận ra Tu vẫn đang rất cảnh giác, vừa do dự vừa thận trọng dừng bước.
.
“Ta sẽ không hại ngươi.”
.
Chủ thần Chu Nho lẻ loi đứng đó, trong đôi mắt to tràn ngập buồn thương.
.
“Trừ ngươi ra, đại lục hỗn độn đã không còn Chu Nho… Bất luận là tộc Chu Nho, hay là thần Chu Nho…”
.
Giọng nói của Garl vang vọng khắp di tích Chu Nho trống rỗng, rồi lụi tàn trong thành phố làm bật lên cái vẻ hoang tàn lạnh lẽo. Cảm giác trong lòng như bị khoét thành một lỗ đen, gió lạnh ngập tràn, nỗi bi thương và hoang mang vì mất đi cả một chủng tộc đó, chắc chắn không phải là diễn kịch.
.
Chu Nho tộc đã sớm bị phán án tử hình ở kỷ nguyên thứ năm, hiện tại ngay cả thần Chu Nho cũng chết hết cả rồi ư? Tâm tình Đỗ Trạch khó mà nói được thành lời, những gì đặt ra dưới ngòi bút của tác giả, chỉ khi thật sự đối mặt mới biết nó đau thương đến cỡ nào.
.
Thấy tình cảnh này, cho dù vẫn chưa tin đối phương, Tu cũng không còn lộ ra vẻ kháng cự mạnh mẽ như thế nữa. Garl dĩ nhiên biết đa nghi là bệnh chung của Chu Nho, nên y bảo trì một khoảng cách chấp nhận được. Tên hề nhảy nhót trên cây mặt trời, những vật trên người rung động khẽ kêu leng keng.
.
“Ta muốn tặng cho ngươi một món quà.”
.
Garl vung mạnh hai tay ra, như đang hưng phấn muốn khoe ra cái gì đó.
.
“Kabbalah, ta tặng cho ngươi Kabbalah.”
.
Kabbalah… Cây sinh mệnh?!
.
Trái tim Đỗ Trạch đập mạnh hơn, ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn chủ thần Chu Nho trước mặt — không phải như cậu nghĩ đó chứ?
.
Tên hề ngoác miệng ra cười.
.
“Vương miện là đầu, Thấu hiểu và Trí tuệ là hai vai, Nghiêm khắc và Từ bi là hai tay, Tráng lệ và Khải hoàn là hai chân, Nền tảng và Vương quyền là bàn chân, Sắc đẹp là trung tâm. Nó tên là Kabbalah, ở ngay dưới chân chúng ta.”
.
Ngoại trừ mặt trời ảm đạm kia, trên những mặt trời khác đều hiện lên những quả cầu sáng, hóa thành sao băng vọt tới tay Garl và kết thành thực thể.
.
“Chỉ cần ngươi sửa được nó — đây là một khảo nghiệm nho nhỏ của ta — ngươi có thể mang nó đi.”
.
Garl đưa trung tâm kiểm soát bị thiếu một chỗ cho Tu, hơi khom người như một điệu chào cảm ơn.
.
“Thế giới này, cả đại lục hỗn độn này, chỉ có ngươi mới có thể lấy đi món quà này.”
.
… Tác giả à, anh hối lộ manh chủ trắng trợn như vậy thật sự không sao đó chứ?!
.
Đỗ Trạch tuy chưa thấy được thực lực của rối máy tám sao, nhưng chỉ nghĩ tới việc họ vẫn luôn hoạt động trên người của Kabbalah đã đủ cảm thấy nó chắc chắn rất trâu bò, nói không chừng còn là cấp bậc chủ thần đó. Một chủ thần hoàn toàn tuân lệnh, chỉ tưởng tượng cảnh sau này manh chủ đi đánh phó bản Thiên tộc sẽ lên tới mức độ càn quét thôn dân, Đỗ Trạch nhịn không được tặng cho BOSS Thần Quang Minh một cái mặt đau thương.
.
Tu cũng sửng sốt trước sự việc bất ngờ này, nhưng hắn sẽ không từ chối thứ tốt tự đưa tới cửa. Vì thế, dưới chỉ dẫn của chủ thần Chu Nho, Tu bắt đầu thử chế tác linh kiện kích hoạt cuối cùng. Bởi vì mặt trời ở trung tâm quảng trường là mấu chốt để khởi động rối máy tám sao nên độ phức tạp trong linh kiện của nó hơn xa những máy móc trước đó, Tu đã thất bại rất nhiều lần. Garl không nói gì, chỉ sai đám rối máy đưa một xấp tư liệu dày cộp từ thư viện trong quảng trường “Nghiêm khắc” tới, nó có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.
.
Đỗ Trạch nhìn đống sách còn cao hơn cả Tu kia, một sự kính nể sâu sắc lan tràn khắp cõi lòng. Lúc này, Tu ngồi trong đống tư liệu, hắn đọc sách, thỉnh thoảng cầm lấy tài liệu tiến hành thực nghiệm; Garl đứng xa xa, dùng một ánh mắt như đang nhìn báu vật để nhìn Tu, như thỏa mãn lại như bi thương.
.
Nhận thấy Đỗ Trạch đang tới gần, Garl nghiêng đầu sang, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, thái độ của y với Đỗ Trạch vô cùng thân thiện.
.
“Cần giúp gì ư?”
.
“Ngài có biết, tin gì về Thần Sáng Thế không?”
.
Nghe Đỗ Trạch nói ra cái tên đó, đôi mắt vốn đã rất to của Garl nay lại càng to hơn, y kéo cái mũ hai sừng của mình, thoạt nhìn hơi khó chịu.
.
“Tại sao ngươi lại muốn biết chuyện này?”
.
Nhìn thấy phản ứng của Garl, Đỗ Trạch biết chắc đã có chuyện gì đó, nhưng đối phương rõ ràng lại không muốn nói tới đề tài đó. Đối với tình huống yêu cầu phát huy năng lực xã giao như thế này, Đỗ Trạch càng nóng lòng thì càng không biết tổ chức ngôn ngữ như thế nào. Sốt ruột lia mắt nhìn lướt qua hình bóng của Tu, Đỗ Trạch thốt ra: “Là vì Tu —— ”
.
Garl lập tức biến sắc, y hệt như bị dẫm phải đuôi nên kêu to: “Phụ thần chú ý đến hắn sao?”
.
Tiếng kêu của Garl khiến Tu giật mình, ngẩng đầu nhìn sang phía bên này thì thấy Garl lạch bạch chạy tới, vội vàng hỏi Tu: “Ngươi đã gặp phụ thần rồi ư? Phụ thần có cho ngươi đồ vật gì không?”
.
Tu không rõ nên chỉ lắc đầu, Garl an tâm hơn một chút, nhưng rồi lại đột ngột nhớ ra gì đó nên nhìn về phía bắc của di tích Chu Nho. “Không được, ta phải hủy diệt bánh xe thời gian mà phụ thần ban cho mới được…”
.
Đỗ Trạch vừa bước tới thì nghe thấy câu này, lượng thông tin khổng lồ khiến đầu óc cậu nháy mắt trống rỗng.
.
Bánh xe thời gian là… do Thần Sáng Thế ban cho tộc Chu Nho?
.
Đỗ Trạch nhớ tới tờ giấy ghi chép mà khi trước cậu nhìn thấy trong phòng nghiên cứu, cùng một chỗ trống ở trên đó.
.
[Thời gian thật sự là rất kỳ diệu, nếu không phải … tặng cho chúng ta bánh xe thời gian, chúng ta vĩnh viễn không thể tiếp cận được quy luật của thời gian.]
.
Một cơn rùng mình chạy dọc theo lòng bàn chân Đỗ Trạch rồi lan ra toàn thân.
.
—— Tại sao tộc Chu Nho lại biến mất?
.
—— Vì nghiên cứu thời gian.
.
Vị thần thuở ban sơ của thế giới này, chỉ làm một chuyện này mà đã hủy diệt toàn tộc Chu Nho.