Mục Huyền đứng dưới ánh đèn, thân hình thẳng tắp như bóng cây cao lớn ngạo mạn. Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt trắng nõn của anh, càng khiến dung mạo anh nổi bật đẹp đẽ. Nhưng ánh mắt của anh lạnh lẽo như phủ một lớp băng, khóe miệng mím chặt nghiêm túc. Khi anh nói ‘Mau thả Hoa Dao của tôi’, ánh mắt anh lạnh lùng, đồng thời cũng rất cố chấp.
Anh ta nhìn tôi chăm chú.
Tôi bị ánh mắt chòng chọc của anh ta làm cho không thoải mái, trong lòng tôi xuất hiện cảm giác kỳ kỳ.
Có lẽ tôi hơi ngượng ngùng. Bởi vì giây phút này, tôi vẫn bị người anh trai của anh ta ôm chặt trong lòng. Nhưng lời nói của Mục Huyền khiến tôi hơi bất ngờ. Đối với một viên sĩ quan chỉ huy nổi tiếng trầm ổn lạnh lùng, câu nói vừa rồi hình như hơi thẳng thắn và buồn nôn, ai là ‘của anh ta’ chứ? Nghe không dễ chịu một chút nào.
“Ta cần một chiếc máy bay chiến đấu ‘Bắn tỉa series 3’, không lắp đặt hệ thống theo dõi, động lực hạt nhân. Ba phút sau phải chuẩn bị xong. Đợi khi nào tụ hội với hạm đội của ta, ta sẽ thả cô ấy.” Giọng nói Khải Á lại vang lên bên tai tôi: “Em trai yêu quý của ta, đừng có giở bất cứ trò gì.”
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát. Sau đó anh ta giơ tay ra trước mặt, nói vào máy thông tin, nhắc lại yêu cầu của Khải Á.
Tâm trạng của tôi tương đối bình tĩnh, bởi vì cuộc giao dịch này nằm trong dự liệu của tôi. Tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước đó, tôi đoán Mục Huyền sẽ không để tôi xảy ra chuyện.
Mục Huyền thông báo thuộc hạ chuẩn bị máy bay, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi. Khải Á không nói thêm một lời nào, bởi hắn tương đối yếu ớt. Ba chúng tôi rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Trước ánh mắt sáng rực của Mục Huyền, trong lòng tôi hơi hoảng hốt. Tôi cúi xuống nhìn mặt đất. Một lúc sau, tôi không nhịn được nên ngẩng đầu. Mục Huyền đang nhìn chằm chằm vào đùi của tôi.
Tôi thuận theo ánh mắt anh ta liếc xuống dưới, hai má tôi bất giác đỏ bừng. Vừa rồi tôi không để ý, gấu váy vốn dài đến đầu gối không biết tốc lên cao từ lúc nào, để lộ cặp đùi ra ngoài. Trong khi đó, chân Khải Á dính sát vào đùi tôi, hắn vẫn đang ôm eo tôi, nằm gục xuống lưng tôi. Tôi giống như ở trong lòng hắn, thân thể đụng chạm thân mật.
Tim tôi đập thình thịch. Xong rồi, Mục Huyền chắc chắn sẽ tức giận. Tôi không sợ anh ta giận dữ, chỉ là không muốn vì chuyện này mâu thuẫn với anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác quan sát vẻ mặt của Mục Huyền. Tôi hơi sợ anh ta rơi vào trạng thái mất kiểm soát như Khải Á nói. Tuy không rõ tình hình cụ thể, nhưng lời miêu tả của Khải Á để lại ấn tượng sâu sắc với tôi.
Mục Huyền giống một con chó điên, bạ đâu cắn đấy.
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, Mục Huyền đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí trầm lặng.
“Tên lửa do em bắn phải không?” Thanh âm của anh ta trầm ấm, không thể hiện tâm trạng vui buồn.
Tôi ngớ người, còn chưa kịp trả lời, Khải Á đột nhiên mở miệng: “Em bắn tên lửa? Bắn vào chỗ nào?”
Ngữ khí của hắn không mấy hòa nhã, tôi đương nhiên không nói thật, hàm hồ trả lời: “Tôi không cẩn thận bắn mấy trái bom phát sáng, chẳng trúng vào đâu cả.”
Khải Á cười nhạt một tiếng, không tiếp tục truy vấn. Chắc hắn cảm thấy cục diện đã xác định, hỏi nữa cũng chỉ tốn công vô ích, chi bằng tiết kiệm hơi sức. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại đối mắt với Mục Huyền. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa, khóe miệng thậm chí để lộ nụ cười nhàn nhạt.
Nghĩ đến chuyện Mục Huyền nhận được tín hiệu nên mới đến đây, tôi còn giải quyết hộ anh ta một đoàn quân địch, tôi bất giác cảm thấy rất đắc ý. Tôi định ngoác miệng cười nhưng lại mím môi ngay lập tức.
Cười vui vẻ với Mục Huyền? Không thể có chuyện đó.
Tôi vô cảm quay đi chỗ khác.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, một giọng nói truyền tới: “Ngài chỉ huy, máy bay chiến đấu đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Sắc mặt Mục Huyền trầm xuống: “Tất cả mọi người tránh xa trong phạm vi một dặm.” Sau đó anh ta quay sang Khải Á: “Nếu cô ấy bị bất cứ tổn thương gì, tôi sẽ lập tức xử tử các bạn của anh.”
Khải Á nhếch miệng: “Không cần lo đến chuyện đó. Ta luôn đối xử dịu dàng với cô ấy, đúng không Hoa Dao?”
Tôi chỉ có thể gật đầu. Mục Huyền trầm mặc trong giây lát rồi đột nhiên cởi áo khoác ngoài.
“Đừng giở trò.” Khải Á cất giọng lạnh lùng, tay thúc khẩu súng vào ngực tôi.
Mục Huyền ném áo khoác lên thành ghế: “Cô ấy lạnh, anh hãy để cô ấy mặc vào người.”
Tôi xoa xoa cánh tay. Đám binh lính đều mặc áo khoác quân trang, trong khi đó tôi chỉ mặc bộ váy mỏng. Trước đó do luôn ở trạng thái căng thẳng nên tôi không để ý. Bây giờ nghe Mục Huyền nói vậy, tôi mới phát giác cánh tay tôi lạnh buốt, chân cũng lạnh đến mức tê cứng. Làm sao Mục Huyền nhận ra điều đó?
Khải Á cười nhạt: “Được. Nhưng ngươi phải trả lời ta một câu. Tại sao lúc ở hành tinh Lân Thạch, người lại có sự chuẩn bị, nhảy không gian rời đi trước khi ta tấn công? Tại sao ngươi biết được kế hoạch của ta?”
Tôi nhướng mắt nhìn Mục Huyền, đây cũng là vấn đề tôi rất hiếu kỳ.
Mục Huyền từ tốn trả lời: “Lúc đó, thật ra tôi không biết kế hoạch cụ thể của anh. Sau khi xảy ra sự việc, tôi mới phát giác anh đặt đầu đạn hạt nhân.”
“Không biết? Lẽ nào ngươi thoát chết nhờ vận may?” Ngữ khí của Khải Á có phần mỉa mai. Tôi cũng cảm thấy tò mò.
Thần sắc Mục Huyền vẫn bình tĩnh như thường lệ: “Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định đụng độ với hạm đội của anh.”
“Tại sao?”
“Bọn họ đều là quân nhân của Đế quốc.” Mục Huyền cất giọng nhàn nhạt: “Tôi không có hứng thú với mạng sống của bọn họ.”
Tôi giật mình. Tuy ngữ khí của Mục Huyền rất lạnh lẽo nhưng ý tứ bộc lộ rõ ràng. Không ngờ, bề ngoài anh ta là người vô tình, nhưng lại có suy nghĩ giống tôi.
“Hừ, vì nguyên nhân này, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?” Giọng điệu của Khải Á đầy vẻ khinh thường xen lẫn sự tự giễu. Chắc hắn nhớ đến câu nói tương tự của tôi.
“Đúng là còn một nguyên nhân khác, khiến tôi từ bỏ tác chiến trong vũ trụ.” Mục Huyền nhìn tôi, ánh mắt kiên định.
Tôi đột nhiên có cảm giác trái tim như bị đụng nhẹ, đập loạn một nhịp. Cảm giác này rất kỳ cục, tôi liền quay đầu đi chỗ khác.
Mục Huyền quả nhiên nói ra đáp án: “Bởi vì Hoa Dao ở dưới mặt đất.”
***
Bị Khải Á ôm, tôi gần như phải dìu hắn, chân cao chân thấp bước đi về phía trước.
Hắn quàng tay lên vai tôi, thân thể nặng nề đè vào người tôi. Chúng tôi di chuyển rất chậm, rời khỏi căn phòng nhỏ, tới trung tâm chỉ huy. Nơi này bây giờ trống không, chắc mọi người đã bị bắt làm tù binh, chỉ có màn hình vẫn đang nhấp nháy hoạt động.
Vừa rồi sau khi trả lời xong câu hỏi, Mục Huyền liền rời khỏi phòng. Khải Á vẫn chĩa súng vào tôi, nhưng để tôi mặc áo khoác của Mục Huyền. Chất vải dày phảng phất lưu lại hơi ấm từ cơ thể người đàn ông, khiến tôi thấy vừa ấm áp vừa có cảm giác an toàn.
Đi qua đại sảnh trung tâm chỉ huy, chúng tôi đáp thang máy lên mặt đất. Bây giờ là buổi chiều, sắc trời xanh thẫm, gió thổi nhè nhẹ, rừng cây lớn rậm rạp bao bọc xung quanh. Chúng tôi đứng giữa một đống đổ nát, như ở cánh đồng hoang tĩnh mịch. Cả tòa kiến trúc đã bị nổ tung.
Bên cạnh đống hoang tàn đậu một chiếc máy bay màu xám mờ, xung quanh không một bóng người. Nhưng tôi đoán Mục Huyền và thuộc hạ của anh ta nhất định ở một nơi nào đó có thể quan sát và theo dõi chiếc máy bay này.
Chúng tôi lên máy bay. Sau khi ngồi vào ghế lái chính, Khải Á thở hắt ra một hơi.
Tôi đóng cửa khoang theo mệnh lệnh của hắn rồi đứng bất động ở đằng sau.
“Lại đây.” Khải Á lạnh lùng ra lệnh: “Em lái... máy bay.” Giọng nói của hắn đứt quãng. Vết thương bị dao đâm trên ngực vừa rồi vốn đã khô, bây giờ trở nên ươn ướt, có lẽ vết thương lại bị toạc ra trong lúc hắn di chuyển.
“Tôi không biết lái.” Tôi đi lên đầu máy bay.
“Ngồi xuống... Tôi dạy em.” Khải Á cất giọng nhàn nhạt.
Tôi đành phải ngồi vào ghế lái phụ. Khải Á tựa người vào thành ghế rộng, mái tóc ngắn màu nâu sẫm của hắn ướt đẫm mồ hôi. Sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn lúc trước, đôi lông mày đen nhánh nhíu chặt vào nhau. Đôi mắt xanh lam lộ rõ vẻ mệt mỏi, u ám.
Tôi đột nhiên cảm thấy Khải Á khá đáng thương, hy vọng hắn có thể bình an thoát thân.
Khải Á bắt tôi mặc bộ đồ du hành vũ trụ cho hắn. Tôi đành phải đỡ hắn ngồi thẳng người, nhẹ nhàng lồng tay áo vào tay hắn. Cả quá trình khó tránh khỏi động đến vết thương, nhưng Khải Á không hề rên la. Cho đến khi tôi kéo khóa áo trước ngực, tay vô tình chạm phải mũi dao găm, hắn mới kêu một tiếng, cơ thể không còn chút sức lực, tựa vào vai tôi.
Gương mặt giá lạnh của hắn áp vào cổ tôi, hơi thở yếu ớt phả lên cằm tôi. Người đàn ông cao lớn hơn Mục Huyền này bây giờ yếu ớt như trẻ nhỏ. Tôi cẩn thận đỡ hắn tựa vào thành ghế, rồi mặc quần du hành vũ trụ cho hắn. Sau khi làm xong, tôi đã đổ đầy mồ hôi.
“Tôi xin lỗi.” Khải Á đột nhiên nói nhỏ, ngữ khí có vẻ tự giễu: “Suýt nữa tôi cưỡng bức em, bây giờ em lại chăm sóc tôi...”
Tôi lấy một bộ quần áo vũ trụ khác, vừa mặc vào người vừa nói: “Anh bị thương nặng như vậy, quả thực tôi rất áy náy. Nhưng tôi chăm sóc anh không phải muốn giúp anh, mà vì súng của anh vẫn còn nhằm vào tôi.”
Khải Á cười cười nhưng không trả lời.
Sau đó, Khải Á dạy tôi khởi động động cơ, điều chỉnh phương hướng, tăng tốc đáp máy bay lên cao. Khi tôi làm theo lời hắn, đạp vào cần tăng tốc, thân máy bay đột ngột rung mạnh, lắc lắc lư lư rồi rời khỏi mặt đất. Trong tôi xuất hiện một cảm giác hưng phấn không nói thành lời.
Nhưng tôi nhanh chóng khóc dở mếu dở.
“Nghiêng rồi! Nghiêng rồi!” Tôi hét lên một tiếng. Rõ ràng tôi nắm thẳng cần điều khiển tăng tốc, thế mà chiếc máy bay lại giống như uống rượu say, nghiêng bên này ngả bên kia rồi lao vào một cây cổ thụ ở phía trước. Thấy đầu máy bay sắp đâm phải tán cây rậm rạp, tôi khẩn trương đến mức tim muốn rơi ra ngoài. Chúng tôi dẫu sao cũng là hoàng tử và vương phi tương lai, không chết trong mưa máu gió tanh, mà chết vì đâm phải một ngọn cây. Chắc đây sẽ là truyện cười lưu lại ngàn đời mất!
“Hãy thả lỏng van động lực dự phòng.” Khải Á cất giọng khàn khàn. Tôi mới có phản ứng, lập tức thả lỏng bàn tay trái. Vừa rồi do quá căng thẳng, tôi đã nắm chặt thứ gì đó trong tay mà tôi không hề hay biết.
Chiếc máy bay đột nhiên cất đầu lên cao. Tôi bị một sức mạnh ập vào người nên bật ra thành ghế phía sau. Tôi mở to mắt chứng kiến đầu máy bay lướt qua tán lá, sau bay vút lên không trung với tốc độ khiến tôi nín thở.
“Ha ha... tôi thành công rồi! Điện hạ, chúng ta lên trời rồi!” Tôi vui mừng hét lên rồi quay sang nhìn Khải Á. Hắn có vẻ vô cùng yếu ớt, hai mí mắt hơi khép lại, khóe miệng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Tôi chợt bừng tỉnh, tôi đúng là điên mới chia sẻ niềm vui với hắn. Tôi lập tức thu lại nụ cười, chuyên tâm lái máy bay. Khi chứng kiến thân máy bay xuyên qua tầng khí quyển như vượt qua cơn sóng lớn, toàn thân tôi sôi sục bầu nhiệt huyết.
***
Chiếc máy bay bình ổn tiến vào vũ trụ.
Bởi vì ở quỹ đạo gần mặt đất nên tôi có thể nhìn thấy rõ đường nét của hành tinh Stan. Hóa ra nó đẹp đẽ như vậy. Trong phông nền vũ trụ mượt như lông tơ, hành tinh nhỏ xanh biếc, phát ánh sáng lấp lánh.
Trong lúc quan sát hành tinh Stan, tôi cũng bắt gặp vô số chấm đen nhỏ đang tiến lại gần chúng tôi, ngày càng rõ ràng.
“Đó là Nặc Nhĩ.” Khải Á cất giọng khàn khàn: “Bây giờ hãy thiết lập chương trình nhảy siêu quang tốc. Máy bay chiến đấu cũng có thể tự động tiến hành cú nhảy, chỉ cần xác định tọa độ nhảy là được.” Hắn nói ra một dãy số.
“Chúng ta đi đâu?” Tôi không nhịn được hỏi hắn.
“Đến trạm không gian của tôi.” Khải Á nói nhỏ.
Tôi thiết lập chương trình theo lời Khải Á, sau đó quay sang hỏi hắn: “Chỉ cần bấm nút nhảy này là được?”
Khải Á không trả lời.
Hắn đội mũ bảo hiểm vũ trụ, gục mặt xuống ngực bất động. Đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ bảo hộ nhắm nghiền.
Tôi sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Khải Á chết rồi?
Không, hắn chưa chết. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi thấy hơi nóng thổi vào tấm mặt nạ bảo hộ trước mặt Khải Á, kết thành lớp sương mỏng, chứng tỏ hắn vẫn còn hơi thở.
Nhưng Khải Á đã bị ngất. Bàn tay cầm súng của hắn vốn chĩa vào tôi, bây giờ buông thõng xuống thành ghế.
Tôi nín thở, nhẹ nhàng rút khẩu súng khỏi tay hắn. Hắn vẫn bất động.
Đến bây giờ tôi đã hoàn toàn yên tâm, bởi vì Khải Á thực sự không còn tri giác.
Tôi cúi đầu quan sát tấm bảng điều khiển phi hành. Hệ thống rada hiển thị, có vô số vật to lớn đang ở đằng sau chúng tôi, lặng lẽ bám theo chúng tôi với cự ly không xa. Tôi biết đó là Mục Huyền.
Bây giờ tôi có thể quay đầu, bay về phía anh ta, giao Khải Á cho anh ta, tôi sẽ được an toàn. Tất cả sẽ kết thúc.
Tôi có nên quay về?
Nhìn động cơ nhảy quang tốc đã được thiết lập, một ý nghĩ táo bạo như ngọn lửa bùng cháy trong đầu óc tôi, khiến cả người tôi xúc động, phảng phất không thể đợi lâu hơn.
Tôi nhanh chóng xóa bỏ dãy số tọa độ mà Khải Á vừa nói với tôi. Sau đó tôi dùng tiếng Stan tìm kiếm hành tinh thứ ba trong hệ Mặt Trời trên hệ thống phi hành. Đó là Trái Đất.
Đại khái nửa phút sau, màn hình xuất hiện một loạt thông số.
Tôi giơ bàn tay run run bấm phím xác nhận. Màn hình nhanh chóng hiện ra chỉ thị, đại khái là, qua lập trình tính toán, chuyến bay tới Trái Đất kéo dài ba mươi hai ngày, trải qua sáu lần nhảy không gian. Chương trình cũng đã tính toán cả thời gian và các trạm không gian máy bay cần dừng lại để tiếp thêm nhiên liệu.
Còn chần chờ gì nữa? Tôi không thể tưởng tượng, khi tôi lái chiếc máy bay chiến đấu ngoài hành tinh xuất hiện trong tầng khí quyển của Trái Đất, sẽ là một cảnh tượng gây chấn động như thế nào. Hơn nữa, trên máy bay của tôi còn có một vị hoàng tử ngoài hành tinh.
Người Trái Đất sẽ phải làm quen với sự tồn tại của nền văn minh ngoài hành tinh. Giới khoa học và giới chính trị hỗn loạn. Tôi lại là nhân chứng duy nhất. Đến lúc đó, ai có thể ép tôi rời khỏi Trái Đất?
Hai tay tôi đặt vào nút nhảy không gian, dùng lực ấn mạnh.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, màn hình hiện lên chữ số của hành tinh Stan, đếm ngược: 10, 9, 8... 3, 2, 1!
Một luồng sáng chói mắt không biết phát ra từ đâu, khiến tôi nhắm chặt hai mắt theo phản xạ. Cũng vào lúc này, một tiếng nổ cực lớn vang lên, thân máy bay chấn động dữ dội. Tôi cảm thấy một sức mạnh to lớn như xoáy nước, văng tôi và máy bay đi rất xa.
Tôi đoán đây là quá trình buộc phải diễn ra trong khi máy bay thực hiện cú nhảy không gian. Tôi nghiến răng cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn ập đến. Nhưng xung quanh vẫn không ngừng vang lên tiếng rắc rắc. Tôi cảm thấy thân thể lộn đi lộn lại, giống bị một người cầm đầu tôi điên cuồng xoay tròn như chơi búp bê.
Một lát sau, cảm giác tròng trành biến mất, xung quanh khôi phục sự tĩnh lặng. Tôi lập tức mở mắt, để xem mình nhảy đến nơi nào.
Sau đó, tôi hoàn toàn chết lặng.
Tôi đang ngồi trong vũ trụ.
Đúng vậy, tôi vẫn đang ngồi trên ghế lái phụ của máy bay. Nhưng ngoài chiếc ghế dưới mông tôi, xung quanh tôi chẳng còn một thứ gì. Tôi nhìn thấy đầu chiếc máy bay tôi vừa lái đang trôi bồng bềnh cách tôi không xa, cánh máy bay màu đen xoay tròn ở dưới chân tôi mười mấy mét. Những mảnh kim loại bay lững lờ xung quanh tôi, tôi thậm chí còn nhìn thấy nút bấm nhảy không gian tôi vừa ấn vào. Tôi nhanh chóng nhìn thấy Khải Á, hắn đang bồng bềnh ở phía trước, nhưng chiếc ghế của hắn không biết bay đi phương nào.
Tôi trợn mắt há mồm, toàn thân mềm nhũn. Tuy tôi biết con người ở trạng thái không trọng lượng sẽ không bị rơi xuống. Nhưng bốn phương tám hướng đều là vũ trụ tối đen không nhìn thấy đáy, tôi có cảm giác như bị hố đen đó nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Lẽ nào tôi thao tác không đúng nên máy bay đã bị hủy hoại trong lúc thực hiện cú nhảy?
Không, không phải.
Bởi vì lúc này tôi vẫn có thể nhìn thấy hành tinh Stan tươi đẹp đang lặng lẽ chuyển động ở phía xa xa.
Chúng tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ. Chấn động vừa rồi không phải do nhảy siêu quang tốc, mà là có người bắn tên lửa trúng máy bay của tôi.
Đúng lúc này, một luồng sáng chói mắt xuất hiện bên tay phải ở trên đầu tôi. Tôi ngây ngốc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chiếc máy bay màu bạc đang từ từ tiến về phía tôi. Cửa máy bay mở ra, một hình bóng màu đen đột nhiên từ máy bay nhảy xuống.
Tim tôi đập mạnh.
Người đó hình như có thể khống chế phương hướng một cách khéo léo trong vũ trụ. Anh ta từ từ trôi về phía tôi. Ở khoảng cách gần, tôi có thể thấy anh ta mặc bộ đồ vũ trụ, đằng sau tấm mặt nạ bảo hộ là gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
Tôi thẫn thờ dõi theo anh ta bay đến trước mặt tôi, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu hun hút.
Trầm mặc vài giây, người đàn ông giơ tay tháo sợi dây an toàn trên chiếc ghế của tôi. Tôi giật mình kinh sợ, theo phản xạ có điều kiện túm lấy tay anh ta. Nhưng anh ta nhanh hơn một bước siết chặt eo tôi với sức mạnh kinh hồn. Tôi bị anh ta ôm vào lòng, mặt tôi dán vào ngực anh ta, không thể động đậy.