Sắc trời u ám, mây mù che phủ.
Mục Huyền nằm ngủ rất say bên cạnh tôi. Mái tóc ngắn của anh lòa xòa, gương mặt tĩnh lặng, hàng lông mi vừa dài vừa đen, trông anh như một cậu bé.
Tôi nhấc bàn tay lớn đang đặt trên bụng tôi, ngồi dậy xuống giường, pha cốc trà nóng. Sau đó, tôi mở máy vi tính để xem tình hình đầu tư. Vừa khởi động, màn hình nhảy ra con số màu trắng mờ mờ: ‘164’.
Còn 164 ngày nữa là tới ngày hành tinh Stan bị hủy diệt.
“Về giường đi.” Giọng nói trầm khàn ngái ngủ quen thuộc vang lên. Mục Huyền đã thức giấc, anh gối hai tay ra sau gáy, nhìn tôi chăm chú.
Tôi tắt vi tính, đứng dậy đi về phía giường ngủ. Mục Huyền giơ tay, kéo tôi ngã vào lòng anh.
“Em thích tư thế nào?” Mục Huyền cắn nhẹ tai tôi.
“Nửa tiếng nữa, Mạc Lâm và Mạc Phổ đến gọi chúng ta.” Tôi cảm thấy cần nhắc nhở anh: “Thời gian không đủ, không kịp đâu.”
“Anh có thể nhanh hơn một chút.” Giọng nói của Mục Huyền càng trở nên khàn khàn.
Hai mươi phút sau...
Tôi nằm sấp trên giường, toàn thân mềm nhũn không muốn động đậy.
Thực tế chứng minh, Mục Huyền không chỉ nhanh hơn một chút, mà cường độ...
Lúc này, anh đang nằm sau người tôi, liếm láp lưng tôi.
“Anh mau đi tắm đi!” Tôi cất giọng buồn bực.
“Ờ!” Mục Huyền ngồi dậy, thanh âm trầm thấp của anh có vẻ chưa thỏa mãn.
Đến khi Mục Huyền tắm xong đi ra ngoài, tôi đã có quyết định. Tôi cảm thấy ân ái như vừa rồi tốt hơn. Tuy khá mệt mỏi nhưng chúng tôi có thể rút ngắn thời gian, không cần mỗi lần tốn vài tiếng đồng hồ trên giường.
Thế là nhân lúc mặc áo cho anh, tôi nói: “Sau này, chúng ta làm như hôm nay được không anh? Nhanh hơn một chút, hiệu suất sẽ càng cao hơn?”
Mục Huyền nhíu mày, thanh âm hơi ngạc nhiên: “Em thích như vậy à?”
Tôi tất nhiên không thể nói thật, rằng tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện chăn gối: “Vâng, em thích.”
“Được.” Mục Huyền cúi xuống nhìn tôi.
Tôi không ngờ anh dễ dàng nhận lời, trong lòng không khỏi vui mừng. Vừa giúp Mục Huyền cài cúc quần, thanh âm trầm khàn của anh đột nhiên vang lên bên tai: “Anh có thể cả đêm nhanh như vậy.”
Tôi ngẩn người: “Em không phải có ý đó, em...” Tôi muốn rút ngắn thời gian, chứ không cần tần suất nhanh hay chậm.
Khóe mắt Mục Huyền vụt qua ý cười, anh cầm áo khoác quân phục mặc vào người, đi nhanh ra cửa: “Lát nữa anh sẽ về đón em.”
Bắt gặp nụ cười của anh, tôi hơi nghi ngờ, hình như anh cố ý trêu tôi thì phải?
Đúng, nhất định là như vậy. Anh đã sớm nhìn thấu ý đồ của tôi nhưng cố tình lái sang nghĩa khác để dọa tôi.
Trong lòng tôi rất ngọt ngào, đến mức tôi muốn cười. Ai ngờ khóe miệng vừa cong lên, Mục Huyền đột nhiên quay người, cất giọng trầm thấp: “Hoa Dao, chúng ta sẽ bắt đầu từ tối hôm nay.”
Tôi lập tức đờ người. Lẽ nào anh thật sự nghiêm túc...
Nhưng Mục Huyền đã đóng cửa đi ra ngoài.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Vắng anh, bầu không khí hình như thiếu một chút độ ấm quyến luyến nào đó.
Nhớ tới lời đối thoại vừa rồi, tôi hơi thất thần. Một lúc sau, tôi mới phát giác miệng tôi đang ngoác rộng.
Tôi lại mở máy vi tính, con số màu trắng ‘164’ lại nhảy trên màn hình. Lòng tôi nặng trĩu, nụ cười trên môi biến mất.
Còn 164 ngày nữa là đến thời điểm hành tinh Stan hủy diệt.
Còn 164 ngày nữa là đến ngày Mục Huyền hy sinh.
Bên tai tôi vang lên câu nói của Cố Mẫn: “Nếu lịch sử không thể thay đổi, em hãy cố gắng để người em yêu thương nhân lúc còn sống, có cuộc sống tốt hơn.”
Nếu lịch sử không thể thay đổi.
Tôi cảm thấy trái tim tôi co rút mạnh một cái.
Trong lịch sử, thời đại siêu năng hai lần đều bắt đầu từ ngày hôm đó. Mà Mục Huyền cũng hai lần chết vào ngày hôm đó.
Tôi hít một hơi sâu, lại thở hắt ra, cố đè nén nỗi đau trong lòng.
Tôi đã kể chi tiết câu chuyện hai đời với Mục Huyền. Anh không phát biểu ý kiến gì. Nhưng với trí thông minh và sự nhạy bén của anh, có phải anh cũng đoán được, lịch sử có nhiều khả năng không thể thay đổi, quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng trở về điểm xuất phát?
Mấy ngày này, Mục Huyền dồn hết tâm sức vào việc di dời hành tinh Stan. Nhưng chỉ cần có thời gian, anh sẽ quấn quýt bên tôi, không rời nửa bước. Có phải anh nghĩ, chúng tôi nhiều khả năng chỉ còn sống 164 ngày?
Không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Hơn nữa, có một chuyện nhất định sẽ thay đổi.
Đó là lần này, tôi sẽ đứng về phía Mục Huyền, cùng anh nỗ lực, cùng anh chiến đấu, cho đến khi chết đi.
Bất kể chúng tôi chết vào ngày nào.
***
Một tiếng sau, ba hạm đội của Mục Huyền, một đạo quân to lớn đã tới quỹ đạo của hành tinh Stan. Trên bầu trời Đế đô, tôi và anh cùng ngồi trên một chiếc máy bay chiến đấu, bay thẳng tới hoàng cung.
Hoàng cung vẫn đẹp đẽ và yên tĩnh như ngày nào. Ngọn núi Dục ở chính giữa, lúc này vẫn chưa có bức tượng điêu khắc của Mục Huyền. Ngọn núi với những tảng đá lớn nhẵn bóng nằm phủ phục trên bãi cỏ xanh mướt.
Khi nhìn thấy núi Dục, chúng tôi hơi thất thần. Sau đó không hẹn, hai bàn tay siết chặt vào nhau.
Mục Huyền đã sớm thỉnh cầu hội kiến hoàng đế khẩn cấp, vì vậy chúng tôi vào hoàng cung để gặp hoàng đế.
Tuy Mục Huyền nắm quân đội trong tay, nhưng di dời cả hành tinh Stan là một quá trình vô cùng phức tạp, chẳng khác nào động đến xương cốt của Đế quốc, dựa vào một mình Mục Huyền không thể thực hiện. Mạc Phổ đã tính toán sơ qua khối lượng công việc, cho dù toàn Đế quốc trên dưới đồng tâm hiệp lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng hoàn tất công việc di dời ngay trước ngày diễn ra đại nạn.
Vì vậy, chúng tôi buộc phải thông qua hoàng đế.
Trước đó, tôi và Mục Huyền đã thống nhất kế sách, đó là bộc lộ thân phận chủng tộc thời gian của tôi với hoàng đế. Đồng thời, tôi sẽ dự báo về một thảm họa mang tính hủy diệt.
Nhưng nghĩ đến chuyện hoàng đế từng đuổi cùng giết tận, tôi hơi do dự: “Liệu bệ hạ có tin không?”
Mục Huyền nói lãnh đạm: “Tin.”
Cung điện tĩnh mịch, đèn đóm sáng choang.
Trên lối đi lát đá hoa bóng loáng, thị vệ hoàng cung trầm mặc đứng nghiêm. Hoàng đế ngồi ở nơi sâu nhất, mỉm cười với chúng tôi.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề.
Mục Huyền lặng lẽ nhìn ông ta: “Phụ thân, hành tinh Stan sắp bị hủy diệt.”
Nghe câu trần thuật ngắn gọn của Mục Huyền, thần sắc hoàng đế vụt qua một tia ngạc, nghi ngờ và trầm tư.
Ông ta quay sang tôi, ánh mắt sắc bén bức người: “Con là người của chủng tộc thời gian?”
Tôi gật đầu, lặng lẽ vung tay tạo ra ảo ảnh.
Thật ra, đây không thể coi là ảo ảnh, đó là một phần ký ức của tôi. Vết đen hằng tinh bùng phát một cách dị thường, khiến trăm họ lầm than, bóng tối bao trùm cả tinh cầu, và hình ảnh hàng chục triệu năm sau, vũ trụ tràn ngập không khí chết chóc tang thương.
Xem xong những hình ảnh này, thần sắc hoàng đế trở nên nặng nề, ông ta hỏi tôi: “Tại sao bây giờ con mới nói ra?”
“Trước đó con bị thương.” Tôi trả lời: “Con đã bị thương trong cuộc hành trình vượt qua thời không gian. Gần đây, con mới hồi phục trí nhớ.”
Hoàng đế trầm mặc không lên tiếng.
“Phụ thân.” Mục Huyền mở miệng: “Thời gian cấp bách, xin phụ thân hãy lập tức ban bố lệnh cảnh giới cao nhất.”
Lệnh cảnh giới cao nhất có nghĩa là đất nước lâm vào tình trạng khẩn cấp, hoàng đế có thể trực tiếp giải quyết quốc sự, không cần thông qua nghị viện.
Hoàng đế cất giọng trầm trầm: “Nặc Nhĩ, Hoa Dao, sự việc này quá nghiêm trọng, ta cần lập tức triệu tập Viện khoa học và thủ tướng để cùng thảo luận, các con cũng có thể tham gia.”
Thần sắc của hoàng đế rất kiên định, ngữ khí cương quyết, tôi bất giác gật đầu. Tôi quay sang Mục Huyền, thần sắc anh lãnh đạm, đôi mắt như bị một lớp sương mù che phủ, không nhìn ra tâm tình bên trong.
Tôi rất quen thuộc với biểu hiện này của anh. Câu nói của hoàng đế không khiến anh hài lòng.
Một tiếng đồng hồ sau, tôi mới hiểu tại sao Mục Huyền không hài lòng.
Hơn mười nhà khoa học được triệu tới hoàng cung, ngồi cùng bàn với chúng tôi. Thủ tướng, bộ trưởng Bộ quốc phòng, bộ trưởng Bộ tài chính cũng đến nơi. Nghe chúng tôi trần thuật, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Người phát ngôn đầu tiên là ông già tóc bạc trắng, viện trưởng Viện khoa học. Thần sắc của ông ta rất uy nghiêm: “Bệ hạ, gần đây vết đen hằng tinh đúng là thường xuyên hoạt động, nhưng theo tính toán chính xác của chúng tôi, xác suất hằng tinh biến thành hồng cự tinh trong 100 năm là một phần hai trăm ngàn (1/200.000). Xác suất này không hề sai sót.”
Bộ trưởng Bộ tài chính là một người phụ nữ trung niên. Bà ta lập tức tiếp lời: “Viện trưởng, ý của ngài là, việc biến thành hồng cự tinh không thể xảy ra? Hành tinh Stan không có khả năng bị hủy diệt?”
Viện trưởng lắc đầu: “Không, có khả năng, chỉ là khả năng vô cùng nhỏ, coi như không đáng kể.”
Lúc này, các nhà khoa học lần lượt lên tiếng, đa số cho rằng không thể có khả năng đó. Chỉ một hai người đưa ra ý kiến, dù khả năng rất nhỏ nhưng nếu xảy ra, tôi nhận định hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Lẽ nào chỉ vì xác suất một phần hai trăm ngàn mà phải bỏ tinh cầu này?” Thủ tướng lên tiếng, ánh mắt và ngữ khí của ông ta vô cùng sắc bén: “Ngoài ra, tiểu thư Hoa Dao bị mất trí như thế nào? Có thể nói cho tôi biết không?”
Tôi càng nghe càng thấy loạn, vừa định mở miệng, bộ trưởng Bộ quốc phòng đã cướp lời: “Tôi tin vào phán đoán của Nặc Nhĩ điện hạ. Chúng ta nên lập tức bắt đầu công việc di dời, Bộ quốc phòng sẽ ủng hộ hết mình.” Bộ trưởng Bộ quốc phòng là thượng tướng ngoài năm mươi tuổi, cũng là cấp trên hữu danh vô thực của Nặc Nhĩ. Câu nói của ông ta cũng đại diện thái độ của giới quân sự Stan, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng bộ trưởng Bộ quốc phòng vừa bày tỏ sự ủng hộ, những người khác lập tức bàn tán sôi nổi, cục diện lại bắt đầu hỗn loạn. Chỉ có hoàng đế, Mục Huyền và tôi là im lặng. Hoàng đế nghiêm nghị đảo mắt qua những người ở bên dưới, thể hiện thái độ nghiêm túc lắng nghe ý kiến của mỗi người. Mục Huyền không quan sát bất cứ một ai, thần sắc anh lạnh nhạt. Tôi cảm thấy hình như anh hơi tức giận.
Ngẫm nghĩ vài giây, tôi đứng dậy: “Tôi muốn nói vài câu.” Mọi người liền im bặt và quay đầu về phía tôi. Tuy ánh mắt mỗi người mỗi khác nhưng đều sắc bén như nhau.
Không cần cúi đầu, tôi cũng có thể cảm thấy Mục Huyền đang nhìn tôi chăm chú.
“Tôi vượt qua ba mươi triệu năm đến đây, chỉ với mục đích ngăn cản sự diệt vong của hành tinh Stan.” Tôi cất giọng chậm rãi và chân thành: “Tôi thật sự không có ác ý. Hơn nữa, tôi và Nặc Nhĩ đã là vợ chồng, chúng tôi sẽ sống với nhau trọn đời. Tổ quốc của anh, cũng là tổ quốc của tôi.”
Mọi người không ai lên tiếng.
“Kỳ thực chủng tộc thời gian chúng tôi chưa từng can thiệp vào lịch sử. Bởi vì tổ tiên chúng tôi căn dặn, chúng tôi chỉ là người bảo vệ thời không gian, chứ không phải là kẻ chi phối. Nhưng tôi đã chứng kiến vô số chủng tộc bị hủy diệt trong tai họa, nhìn thấy hố đen khổng lồ thôn tính một nửa vũ trụ, vũ trụ không còn tinh tú, người còn sống sót lâm vào cảnh lầm than. Vì vậy, tôi mới làm trái lời dặn của tổ tiên để quay về quá khứ. Tôi vì hòa bình và sinh tồn mới đến Stan. Nếu tôi muốn lừa các vị, tôi sẽ không dùng phương thức khó tin này. Vì vậy, xin các vị hãy tin tưởng tôi.” Nói xong, tôi cúi thấp người.
Phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh. Tôi cúi thấp người một lúc lâu. Dù không ngẩng đầu, ánh mắt của những người xung quanh vẫn như vô vàn mũi kim phóng vào người tôi.
Eo đột nhiên bị một bàn tay lớn ôm lấy, có người kéo tôi ngồi xuống. Mục Huyền nhìn tôi, gương mặt anh lạnh lùng, đôi mắt đen sắc bén bức người. Tôi hơi hoảng hốt nhưng vẫn kiên định đối mắt Mục Huyền.
“Nói rất hay.” Thanh âm bình tĩnh của Mục Huyền vang lên. Bàn tay đang đặt trên thắt lưng tôi âm thầm siết chặt.
Lúc này, hoàng đế liếc tôi một cái, đồng thời mở miệng: “Ta đã nghe hết ý kiến của các vị. Bây giờ ta hy vọng các vị hãy bày tỏ lập trường về vấn đề này.”
Tôi khẩn trương vô cùng. Viện trưởng Viện khoa học lên tiếng trước tiên: “Lời của tiểu thư Hoa Dao khiến tôi rất cảm động, xin cho phép tôi bày tỏ sự tôn kính đến cô.” Nói xong, ông ta bỏ mũ, cúi người về phía tôi. Chứng kiến cử chỉ của ông già tóc bạc đức cao vọng trọng, tôi vừa vui mừng vừa cảm động. Tôi định đứng lên cảm ơn ông ta nhưng bị Mục Huyền ôm chặt đến mức tôi không thể nhúc nhích.
Viện trưởng vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Nhưng khoa học tin vào số liệu và sự thật. Vì vậy, tôi thay mặt Viện khoa học, không tán thành kế hoạch di dời.”
Tôi không ngờ ông ta lại thẳng thừng bác bỏ, trong lòng trĩu nặng.
Hoàng đế gật đầu, Mục Huyền lạnh lùng vô cảm.
Sau đó, thủ tướng và bộ trưởng Bộ tài chính cũng bày tỏ sự phản đối, chỉ có bộ trưởng Bộ quốc phòng tán thành. Lời nói của tôi không hề phát huy tác dụng.
Cuối cùng, mọi người dồn ánh mắt về phía hoàng đế. Tôi đột nhiên có cảm giác tồi tệ, trực giác báo cho tôi biết, hoàng đế sẽ phủ quyết. Bởi vì lần trước, ông ta cũng không tin tôi.
Trong không khí căng thẳng và chờ đợi, hoàng đế trầm tư vài giây mới mở miệng: “Các vị, sự việc này liên quan đến tồn vong của Đế quốc, tôi không thể phủ nhận đề nghị của Nặc Nhĩ.”
Tôi giật mình kinh ngạc, trong lòng dấy lên tia hy vọng.
Hoàng đế nói tiếp: “Tôi quyết định sắp xếp như thế này: Bộ quốc phòng tăng lệnh cảnh giới, tất cả các hạm đội ở tư thế sẵn sàng. Mọi người phụ trách có liên quan tiến hành điều tra tỉ mỉ; viện khoa học đưa ba báo cáo nghiên cứu cụ thể trong ba ngày. Nặc Nhĩ...” Ông ta quay sang chúng tôi: “Ta hy vọng các con hãy đưa ra chứng cứ xác thực hơn, để ta có thể quyết định.”
“Vâng ạ.” Mọi người đồng thanh đáp, chỉ có tôi và Mục Huyền im lặng.
Việc di dời liên quan đến mạch máu của đất nước. Quyết định của hoàng đế nghe qua có vẻ khách quan, chu toàn và thận trọng. Nhưng tôi không khỏi sốt ruột, tình thế vô cùng cấp bách, tiến hành điều tra sẽ lãng phí nhiều thời gian.
Có điều, hoàng đế nói vậy đã rất coi trọng ý kiến của Mục Huyền. Đây có lẽ là kết quả tốt nhất chúng tôi đạt được từ hoàng đế. Tôi bất giác nghĩ thầm, tôi phải tìm chứng cứ ở đâu? Tôi bắt đầu hồi tưởng những chuyện xảy ra ở đời trước...
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Con có chứng cứ.”
Tôi kinh ngạc ngoảnh đầu. Mục Huyền nhìn hoàng đế chăm chú, hàng lông mi dài của anh như khu rừng rậm, che khuất đôi mắt sâu thẳm: “Phụ thân, con còn có chứng cứ. Nhưng đây là cơ mật của Đế quốc, không tiện để người khác biết. Xin mọi người hãy lui ra ngoài. Con khẩn thiết thỉnh cầu phụ thân, phụ thân hãy xem xong chứng cứ này rồi quyết định sau cũng chưa muộn.”
Tôi và những người khác đều rất bất ngờ. Mục Huyền còn chứng cứ mà tôi không biết?
Lẽ nào khoảng thời gian ở trong Dục, anh đã nắm được điều gì đó?
Hoàng đế không hề do dự, gật đầu ra hiệu mọi người sang phòng bên cạnh chờ đợi. Sau khi cánh cửa lớn khép lại, Mục Huyền đảo mắt qua mười mấy thị vệ hoàng cung đứng gác. Hoàng đế nói lãnh đạm: “Bọn họ không sao đâu, con đưa chứng cứ ra đi.”
Tim tôi đập thình thịch, tôi nghi hoặc nhìn Mục Huyền.
Mục Huyền trầm mặc vài giây. Ánh mắt bình tĩnh của anh tỏa ra khí lạnh đáng sợ.
“Con xin lỗi, phụ thân, chúng ta một ngày cũng không thể lãng phí.”
Hoàng đế biến sắc mặt, tôi giật mình. Đúng lúc này, Mục Huyền giơ hai tay, tia sáng màu xanh lam vụt qua. Không khí xung quanh phảng phất chấn động, mười mấy thị vệ đứng quanh căn phòng lặng lẽ đổ xuống đất, không một tiếng động.
Sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi: “Sức mạnh tinh thần của con đã mạnh như vậy sao?” Bây giờ tôi mới tỉnh ngộ. Hoàng đế giữ lại đám thị vệ, chắc là để đề phòng Mục Huyền. Nhưng ông ta không ngờ, sức mạnh tinh thần của Mục Huyền so với trước kia mạnh gấp vô số lần.
“Con sẽ đưa phụ thân đi Vùng đất hoang vu một thời gian, cho đến khi tai họa kết thúc.” Mục Huyền nói từ tốn: “Nếu Đế quốc di dời thành công, phụ thân vẫn là hoàng đế của Đế quốc.”
Hoàng đế không hề tỏ ra hoảng hốt, ông ta cất giọng lạnh lùng: “Nặc Nhĩ, tại sao con lại làm chuyện khó hiểu và vô lý như vậy? Lẽ nào con đưa ta đi, các đại thần ở ngoài kia sẽ nghe lời con? Tháp Thụy và Khải Á sẽ nghe lời con? Người dân cả nước sẽ di dời theo mệnh lệnh của con?”
Đây cũng là điều tôi lo lắng và nghi hoặc. Cho dù chế ngự hoàng đế, Mục Huyền cũng không thể dựa vào vũ lực, cưỡng ép mọi đại thần, cưỡng ép vài tỷ người dân rời khỏi đất nước. Vì lý do đó, hôm nay chúng tôi mới phải đến đây để thuyết phục hoàng đế.
Rốt cuộc Mục Huyền muốn làm gì?
Vẻ mặt Mục Huyền không thay đổi, ánh sáng xanh lam trong tay anh biến thành lớp sương mỏng trôi về phía hoàng đế. Gương mặt hoàng đế lộ vẻ khó tin và phẫn nộ. Nhưng ông ta nhanh chóng bị luồng sáng xanh lam bao trùm toàn thân. Ông ta nhắm nghiền hai mắt, bất tỉnh, nghẹo đầu trên thành ghế.
Mục Huyền lặng lẽ chứng kiến cả quá trình. Thần sắc của anh hơi căng thẳng, đôi mắt đen phảng phất có thứ gì đó cuộn trào, nhưng cuối cùng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nhìn đám người gục trên mặt đất, trong lòng tôi hỗn loạn vô cùng: “Mục Huyền, anh...”
Mục Huyền giơ tay, nói vào máy liên lạc: “Mạc Phổ, đưa Dịch Phố Thành vào đây.”
Tôi giật mình kinh ngạc, Dịch Phố Thành?
Anh định để Dịch Phố Thành đóng giả làm hoàng đế?
Đây là chuyện... không thể tưởng tượng.
Thảo nào sau khi đạt được thỏa thuận với Dịch Phố Thành, anh đã đưa hắn về Đế đô.
Tất nhiên, Dịch Phố Thành tỏ thái độ hợp tác không hoàn toàn vì lý do khuất phục trước sức mạnh tinh thần của Mục Huyền. Chúng tôi cho hắn một khoản tiền lớn và lời cam kết chia hoa hồng trong tương lai, hắn mới nhiệt tình hợp tác.
Tiền chúng tôi có được, một mặt từ danh nghĩa chi phí của quân đội, nên được ngân hàng Đế đô ứng trước; mặt khác là lợi nhuận từ những vụ đầu tư ngắn hạn. Lịch sử lặp lại một lần, tất nhiên tôi không bỏ qua cơ hội, bảo Mạc Lâm gửi toàn bộ số tiền vào các công ty đầu tư, kiếm một khoản lớn.
Mang tiếng hợp tác nhưng Mục Huyền không tiết lộ cho Dịch Phố Thành về vụ tai họa sắp xảy ra.
Tuy nhiên... giam cầm hoàng đế, sử dụng Dịch Phố Thành làm vua bù nhìn... Tôi thật sự không nghĩ tới chiêu mạo hiểm này.
“Em đừng lo.” Phát giác nỗi bất an của tôi, Mục Huyền lên tiếng động viên: “Tất cả sẽ diễn biến theo kế hoạch của chúng ta.”
Một nỗi cảm động, đau lòng bao trùm trái tim tôi.
Có anh ở đây, tôi còn lo lắng điều gì? Anh muốn làm thế nào thì làm đi!
Mười mấy phút sau, Dịch Phố Thành sải bước dài, nhàn nhã đi vào. Bắt gặp đám cảnh vệ bị ngất, hắn dường như cũng không hề kinh ngạc. Dịch Phố Thành đi đến trước mặt chúng tôi, liếc qua hoàng đế, nhếch mép nửa cười nửa không: “Thú vị thật đấy.”
Mục Huyền nói lãnh đạm: “Lúc vào đây anh không bị phát hiện đấy chứ?”
“Đương nhiên.”
Mục Huyền gật đầu, rút từ túi áo một tờ giấy đưa cho Dịch Phố Thành: “Tôi đồng ý những điều khoản của bản thỏa thuận về lính đánh thuê cùng anh thương lượng trước đó. Mười phút sau, anh hãy triệu tập các đại thần và ban bố mệnh lệnh này.”
Dịch Phố Thành cầm tờ giấy đọc qua. Ánh mắt hắn hơi thay đổi: “Hành tinh Stan sẽ bị hủy diệt? Là thật hay giả?”
Tôi trầm mặc.
Dịch Phố Thành hỏi Mục Huyền nhưng hắn nhìn tôi chằm chằm. Biểu hiện của tôi rõ ràng không lọt qua mắt hắn. Hắn lập tức lộ thần sắc kinh ngạc: “Quả nhiên là sự thật.”
Câu nói của hắn khiến tôi đờ người, đúng là một con cáo già.
“Thêm tiền.” Dịch Phố Thành nói dứt khoát.
Mục Huyền gật đầu.
Mọi việc sau đó diễn ra rất thuận lợi. Dịch Phố Thành tuy lưu manh và thâm hiểm, nhưng việc giả dạng thành người khác hắn làm đâu ra đấy. Cũng khó trách bởi ngoài Mục Huyền, chưa có người nào bắt được thóp của hắn. Tuy tôi không thích Dịch Phố Thành nhưng hắn là người đặt lợi ích lên hàng đầu nên tương đối đáng tin cậy.
Mục Huyền bí mật chuyển hoàng đế lên máy bay chiến đấu. Mạc Phổ chịu trách nhiệm đưa ông ta đến Vùng đất hoang vu. Mục Huyền đánh thức đám thị vệ, cho gọi các đại thần. Dịch Phố Thành bày ra bộ dạng bệnh tật yếu ớt nhưng gương mặt vẫn còn thông tuệ, nói Mục Huyền đã cho hắn xem chứng cứ liên quan đến mạch máu Đế quốc. Hắn quyết định lấy danh nghĩa Viện khoa học, thông báo tin tức với người dân cả nước, đồng thời ban bố mệnh lệnh di dời.
Tất cả những điều khác đều làm theo ý của Mục Huyền.
Thứ nhất, Mục Huyền sẽ làm tổng sĩ quan chỉ huy hạm đội trong thời kỳ khẩn cấp. Anh có quyền điều động toàn bộ hạm đội mà không cần xin lệnh hoàng đế.
Thứ hai, hoàng thái tử Tháp Thụy lãnh đạo các trọng thần, lập tức thực thi công việc di dời cụ thể. Tôi cảm thấy quyết định này rất đúng đắn. Di dời là công việc to lớn và nặng nề, Tháp Thụy là người thích hợp nhất. Có điều mấy ngày trước, Mục Huyền cho biết đã âm thầm cử người giám sát Tháp Thụy. Lúc nói điều này, vẻ mặt của anh rất bình thản. Tôi nghĩ, có lẽ sau vụ tôi bị bí mật đem đi hành quyết, anh không còn tin tưởng người anh trai này.
.......
Tất nhiên, các đại thần vẫn tỏ ra nghi hoặc. Thủ tướng nói, nếu vụ tai họa không diễn ra, cả Đế quốc Stan bị lung lay bởi việc di dời lần này, bọn họ sẽ phải ăn nói với quốc dân thế nào?
Vấn đề này chúng tôi chưa từng thương lượng. Tôi hơi căng thẳng nhìn Dịch Phố Thành. Ai ngờ hắn không hề thay đổi sắc mặt, cất giọng chân thành: “Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nếu phán đoán của tôi sai lầm, tôi sẽ dùng cái chết để tạ tội, xin các vị hãy làm chứng cho tôi.”
Mục Huyền nhíu mày, tôi hết nói nổi. Các đại thần lập tức dao động.
Kết quả, Dịch Phố Thành bồi tiếp: “Nếu thành công, các vị sẽ là những công thần có cống hiến to lớn trong việc cứu Đế quốc Stan. Tên tuổi các vị sẽ được ghi vào sử sách. Người dân Stan, tôi và con cháu tôi sẽ mãi mãi cảm tạ các vị.”
Đám đại thần vô cùng cảm động, đồng loạt quỳ một chân xuống đất, hành lễ với Dịch Phố Thành: “Đa tạ bệ hạ.”
***
Ngày hôm đó, nhân tài của các cơ quan chính phủ được triệu tập tới phòng hội nghị của hoàng cung. Sau khi nói một tràng động viên, Dịch Phố Thành tỏ ra yếu ớt mệt mỏi: “Thân thể ta không được khỏe, Nặc Nhĩ sẽ thay ta giải quyết.” Nói xong, hắn liền quay về tẩm cung.
Tôi cũng được đưa tới một cung điện trong hoàng cung.
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng. Bên cạnh giường vẫn lạnh lẽo phẳng lì.
Tuy sớm biết một khi bắt đầu công việc di dời, có nghĩa Mục Huyền và người của anh ngày đêm vất vả. Nhưng thấy anh cả đêm không về, tôi vẫn rất xót xa.
Tôi mặc áo khoác, đi ra ngoài bãi cỏ trước cung điện. Một thân hình quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế tựa ở đó, anh vắt tay lên thành ghế, đầu ngón tay lập lòe đốm thuốc. Còn trong gạt tàn ở bên cạnh đã có bốn năm mẩu thuốc lá.
Tôi ngẩn người.
Từ trước đến nay Mục Huyền chưa bao giờ hút thuốc.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần. Mục Huyền đưa thuốc lá lên miệng, hít vài hơi. Gương mặt trắng trẻo của anh bộc lộ vẻ cô độc trong làn khói thuốc.
Tôi đột nhiên cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.
Không nhớ một quyển sách nào đó viết, đối với đại bộ phận đàn ông, thuốc lá không phải nhu cầu sinh lý mà là nhu cầu tâm lý. Bởi vì áp lực, cảm giác thất bại hay gặp chuyện đau buồn...
Hôm nay anh lần đầu tiên hút thuốc, là vì áp lực quá lớn, hay là vì anh tự tay giam giữ phụ thân?
Phát hiện ra tiếng động, Mục Huyền quay đầu nhìn tôi. Anh liền tắt điếu thuốc, giơ tay kéo tôi vào lòng. Lòng tôi tràn ngập niềm thương xót, nhưng trên mặt anh ẩn hiện ý cười.
“Anh xin lỗi, đêm qua đã thất hẹn...” Mục Huyền phủ môi xuống, hôn tôi ngấu nghiến.
“Ờ... anh có bù không?” Tôi cười.
Thanh âm của Mục Huyền rất vui vẻ: “Sau này anh nhất định sẽ bù.”
Tôi lặng lẽ ôm chặt anh, để mặc môi lưỡi lạnh lẽo của anh giày vò.
Sau này, sau này...
Chúng tôi nhất định sẽ có mai sau.