Đi ra khỏi văn phòng, Vương Chí Kiệt không ngừng nhún vai.
Tần Kha nhìn thấy, cũng không có nói gì.
Thiên tài mà, phiền toái một chút cũng là điều bình thường.
Khi đến gần cửa lớp học, Vương Chí Kiệt rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
"Tần Kha, linh nguyên xuất hiện trong cơ thể mày từ khi nào? Chưa nói đến linh nguyên, mày cư nhiên còn nắm giữ một loại dị năng, là dị năng không gian sao?"
Tần Kha nghiêm túc nói: "Nếu tao nói nó mới xuất hiện vào ngày hôm qua, thì mày có tin tao không?"
"Thôi đi, tuy rằng tao đã không có học mấy năm, nhưng tao cũng không ngốc như vậy. Nếu linh nguyên của mày vừa mới xuất hiện ngày hôm qua, thì làm sao có thể mạnh như vậy chứ?"
Vương Chí Kiệt thở dài: "Kỳ thực tao biết linh nguyên nhất định đã xuất hiện trong cơ thể của mày từ lâu, nhưng mày sợ tao tủi thân một mình không có linh nguyên nên mày đã giấu kín với tao và mọi người xung quanh, anh em tốt, tao sẽ khắc ghi ở trong lòng!"
Tần Kha lắc đầu: "Không, mày hiểu lầm rồi, căn bản tao không sợ mày bị tủi thân!"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +345! ]
Vương Chí Kiệt khóe miệng nhếch lên, giơ ngón giữa về phía Tần Kha, không biết tình anh em này còn cần tồn tại nữa hay không?
"Trong một tháng nữa mày sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh vào Đại học Linh Giả. Còn về phần tao, không có linh nguyên trong cơ thể, không có hy vọng trúng tuyển vào Đại học Linh Giả. Có vẻ như lựa chọn duy nhất là đi bán khoai lang nướng rồi!"
Vương Chí Kiệt lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc!"
Tần Kha khó hiểu: "Đáng tiếc cái gì?"
Vương Chí Kiệt thở dài một hơi, nhìn bầu trời ngoài hành lang: "Không có nhân tài như tao, không biết Đại học Linh Giả ở Vân Thành có thể tồn tại được bao lâu!"
Tần Kha hai mắt sáng lên, chỉ xuống đất: "A Kiệt, nhìn xem, đây không phải mặt của mày sao? Khuôn mặt đẹp như thế sao lại nói không cần là không cần nữa chứ?"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +456! ]
Có rất ít người có thể khiến Vương Chí Kiệt không nói nên lời, Tần Kha là một trong số đó.
Làm sao một người mồm mép nhanh nhảu như hắn ta có thể lãng phí danh tiếng một cách vô ích được?
Tần Kha đặt một tay lên vai Vương Chí Kiệt, an ủi hắn: "Đừng quá buồn, không có linh nguyên trong cơ thể, mày không thể vào đại học Linh Giả, nhưng chỉ cần mày cố gắng chăm chỉ học tập… Thì vẫn có chút hy vọng được nhận vào một trường đại học nghệ thuật tự do."
Vương Chí Kiệt trầm ngâm nói: "Đúng vậy, nhưng bây giờ chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Điểm môn văn của tao kém quá, tuy tao rất thông minh nhưng chắc chắn tao sẽ không thể nắm vững hết kiến thức trong một tháng... Tần Kha, mày nghĩ thế nào? Trong một tháng, liệu điểm môn văn của tao có thể tăng lên và vào được đại học không?"
"Mày muốn nghe sự thật hay lời nói dối?"
"Tất nhiên là tao muốn nghe sự thật!"
"Quên đi, tao sẽ nói dối mày vậy, mày nhất định có thể làm được! Với trí thông minh này của mày, trong vòng một tháng nhất định có thể nâng cao điểm môn văn và sẽ thi đỗ vào đại học!"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +789! ]
"Đôi khi, tao thực sự rất muốn xé nát cái mồm của mày."
Vương Chí Kiệt lại giơ ngón giữa lên, nhìn sang Tần Kha.
Hai người trở lại lớp học, không lâu sau giờ học bắt đầu.
Vừa bước vào lớp học, Tần Kha đã cảm nhận được ánh mắt giận giữ của Lý Minh.
Khác với mọi khi, lần này trong lớp Tần Kha nghe rất nghiêm túc.
Ngay cả giáo viên trong lớp cũng đang lẩm bẩm trong lòng không biết hôm nay mặt trời có mọc ở hướng tây hay không.
Bình thường tên nhãi này bắt đầu ngủ gật trước khi lớp học bắt đầu, khi tan học vẫn chưa dậy. Không biết hôm nay sao tên này lại chăm chú như vậy?
Đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
Tên này thậm chí còn giơ tay đặt câu hỏi khiến mình có chút bối rối!
Kỳ thật Tần Kha cũng muốn ngủ để giết thời gian.
Tuy nhiên, nội dung của lớp học này khiến hắn rất quan tâm.
Tuy là tiết sinh học nhưng nó khác với tiết sinh học nhàm chán trước đây.
Những sinh vật được dạy trong lớp đều là những quái vật thuộc Linh Vực.
Đối với Tần Kha, một người mới tiếp xúc với những thứ này được một ngày, thì việc này rất mới lạ.
Có lẽ là do hắn chăm chú lắng nghe mà thời gian trôi qua rất nhanh và một tiết học cũng trôi qua rất nhanh.
Về phần Vương Chí Kiệt, tự xưng là thiên tài đứng đầu lớp 3, hắn ta đã bỏ mặc bản thân và ngủ suốt ở lớp.
Hoặc có thể nói việc dọn dẹp nhà vệ sinh mới thực sự hấp dẫn được tên này.
Lớp trưởng ngồi phía trước của Tần Kha, đồng thời cũng là đối tượng trong lòng Lý Minh, Hứa Diệu Âm quay người lại.
Điều thu hút nhất ở cô ấy là đôi mắt to và sáng.
Dường như cặp đồi đó lại rất rộng lớn và mềm mại...
Kể từ khi trở thành học trò của Triệu Đức Trúc, Tần Kha cảm thấy người thầy được mệnh danh là vua quyến rũ này đã đưa ra một quyết định đúng đắn nhất, đó là sắp xếp cho đại mỹ nữ này ngồi phía trước một anh chàng đẹp trai như hắn.
Hứa Diệu Âm ánh mắt tò mò nhìn Tần Kha: “Tần Kha, không ngờ cậu lại giấu kỹ như vậy, trong cơ thể cậu rõ ràng có linh nguyên, thậm chí còn nắm giữ dị năng, còn nhất quyết thích giả vờ là người bình thường."
Tần Kha cười không nói gì.
Hứa Diệu Âm tiếp tục nói: "Tôi đã xem video cậu hành động dũng cảm vì công lý tối qua, khá đẹp trai đấy. Qua video, có vẻ như cậu ít nhất đạt đến cảnh giới linh giả nhất cảnh cấp 2 phải không? Thông thường, nếu muốn tu luyện tới linh giả nhất cảnh cấp 2 , Ít nhất cũng phải mất hai đến ba tháng, cậu che giấu cũng khá giỏi đấy!"
"Tôi muốn nói, trước đó tôi căn bản là không có giấu diếm, đó là linh nguyên của tôi mới xuất hiện trong cơ thể của tôi ngày hôm qua, cậu có tin hay không?"
"Cậu lại chém gió rồi!"
Hứa Diệu Âm không tin rằng một người vừa mới xuất hiện linh nguyên ngày hôm qua có thể một mình đánh bại năm người đàn ông trưởng thành trong đêm, và cậu ta còn có thể làm điều đó một cách rất dễ dàng.
Huống chi Tần Kha cũng không phải là thiên tài.
Hắn ta thuộc một tài năng hiếm có.
“Nếu cậu không tin thì tôi cũng chẳng thể làm gì được.”
Tần Kha bất lực và nói ra sự thật nhưng không có ai tin hắn.
Nhớ lại đoạn video buổi sáng Tần Kha từ không trung lấy ra một cục gạch, Hứa Diệu Âm không khỏi tò mò.
"Dị năng của cậu là gì? Vào buổi sáng, cậu đã lấy ra một cục gạch từ không trung, giống như trong video. Đó hẳn là dị năng loại hình không gian phải không?"
Tần Kha gật đầu: "Nôm na là vậy!"
"Cậu đừng vòng vo nữa , ở Trung Quốc có rất ít người có được dị năng loại hình không gian. Nếu cậu thực sự nắm giữ sức mạnh không gian thậm chí có thể được nhận vào Đại Học Linh Giả mà không cần phải thi tuyển sinh đại học."
"Hay là cậu muốn giấu diếm, không muốn cho người khác biết? Vậy thì chỉ nói cho mình tôi thôi. Đừng lo, tôi rất kín miệng, sẽ không bao giờ nói cho người khác biết."
Tần Kha gãi đầu.
Làm sao để biết cô có kín miệng hay không... Tôi còn chưa thử qua...
Khụ Khụ!
Vòng vo!
Quanh co!
"Được rồi, có cơ hội tôi sẽ cho cậu xem!" Tần Kha hai tay khoanh lại dựa vào bàn phía sau.
"Cậu vẫn rất vòng vo, hừ! Không nói thì thôi, tôi mới không thèm nghe!"
Hứa Diệu Âm suy nghĩ một chút rồi nói: "Mà này, chủ nhật tuần này là... Sinh nhật của tôi cậu nhớ đến nhé!"
"Được, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ tới!"
Hứa Diệu Âm nghi hoặc hỏi: "Không phải chỉ là đi sinh nhật thôi sao? Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Xem cậu nói kìa, ngoài ý muốn là xảy ra đột ngột những chuyện ngoài dự liệu của chúng ta. Ví dụ như tôi bị tai nạn xe hơi, hoặc cậu bị tai nạn xe cộ, hoặc cậu được chẩn đoán bị mắc bệnh hiểm nghèo... "
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Hứa Diệu Âm +768! ]
"Stop Stop Stop! Câm cái miệng quạ của cậu lại đi!"
Hứa Diệu Âm trợn mắt nhìn Tần Kha, nhưng cô lại không hề tức giận.
"Đón sinh nhật ư, tôi có thể tới ăn chực một bữa được không?" Vương Chí Kiệt đang ngủ say ngẩng đầu lên.
"Được, khi đó tôi sẽ để cho các cậu hai chỗ."
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +347! ]
Hử?
Tần Kha sửng sốt.
Tên này mắc bệnh gì sao?