"Con mẹ nó tao đánh chết mày!"
Tống Thần lại một lần nữa rống lên giận dữ, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
"Anh Tống, anh Tống bớt giận, bớt giận đi!"
Vương Cương vội vã ôm lấy Tống Thần đang muốn lao vào.
Tuy rằng hắn cũng rất muốn báo thù, nhưng hiệu trưởng ở ngay cách đó không xa đang nhìn.
Nếu như đánh Tần Kha trước mặt hiệu trưởng, sợ là một tháng tới hắn sẽ không cách nào sống ở trường Nhất Trung này nữa.
Nhận thấy có gì đó sai sai Hứa Diệu Âm đi tới: "Tần kha, làm sao vậy?"
Tần Kha vẻ mặt không có gì: "Không sao?"
Nói xong hắn lại nhìn về phía Tống Thần đang phát cuồng: "Được rồi, không trêu mày nữa, nói thật với mày, tao thật sự không phải là Vương Cương, không chỉ có vậy, hôm nay người đánh Vương Cương thành đầu heo chính là tao!"
Tống Thần cố gắng nén xuống lửa giận trong lòng.
Hiện tại Vương Cương bị ai đánh đã không còn quan trọng.
Hắn và tên nhóc này, đã thăng cấp lên thành ân oán cá nhân rồi!
Tần Kha nhìn về phía Vương Cương bị đánh thành đầu heo: "Vương Cương, tao không muốn nhiều lời với mày, tao biết, là Lý Minh cố ý bảo mày đến gây sự với tao đúng không?"
Vừa nghe đến Lý Minh, Hứa Diệu Âm có chút kinh ngạc: "Lý Minh?"
Vương Cương xiết chặt tay: "Mày đừng quan tâm đến nó có nói hay không, dù không có nó, chuyện của tao với mày cũng chưa có xong đâu!"
Tần Kha cười cười: "Mày giỏi thật đấy, đánh không lại tao lại còn bảo ca ca ở trường Linh Giả tìm người giúp đỡ! Nếu mày cũng đã gọi người đến rồi thì tao chiều theo ý mày luôn, nhưng đây không phải là chỗ để giải quyết, mày đến công viên Nhân Dân chờ tao!"
"Được, thằng ranh mày đừng có mà không đến là được!"
Vương Cương hung hăng trợn mắt nhìn Tần Kha một cái, trận đòn lúc sáng không làm hắn nhớ lâu được.
Hai người đi rồi, Hứa Diệu Âm vội vàng hỏi: "Tần Kha, cậu thật sự muốn tới công viên Nhân Dân à?"
"Đúng! Con người này của tôi có một ưu điểm chính là nói được thì làm được! Nếu đã đồng ý với hắn sẽ đến, thì tôi đây nhất định phải đi!"
Hứa Diệu Âm bật người nói: "Cậu điên rồi, cậu mà đi nhất định sẽ bị đánh, nếu người kia thật sự là học sinh của trường Linh Giả thì cậu sẽ đánh không lại đâu!"
"Tôi biết mà, cho nên nhất định tôi sẽ chờ ngày mình mạnh hơn rồi mới đi!"
Hứa Diệu Âm ngẩn người, có chút nghi hoặc: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Tần Kha buồn bã nói: "Tôi có nói là sẽ đi, nhưng tôi đâu có nói là sẽ đi lúc nào, để cho bọn họ từ từ đợi đi, dù sao thì tôi nhất định sẽ tới là được!"
Hứa Diệu Âm bị Tần Kha chọc cười: "Cậu cũng có lý quá rồi đó! Không nói nữa, cha tôi tới rồi, tôi về trước đây."
"OK."
Sau khi tạm biệt Tần Kha, Hứa Diệu Âm ngồi trên chiếc xe sang trọng dừng ở trước cổng trường rồi rời đi.
Vương Chí Kiệt muốn đến quán nét chơi cả đêm, sau khi tạm biệt Tần Kha thì rời đi theo hướng ngược lại của trạm xe buýt.
Hắn chân trước vừa bước, một chiếc xe thể thao màu đỏ bỗng dừng lại ở cổng trường.
Cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế mở ra.
Một đôi chân dài thu hút vô số ánh mắt đang bước xuống.
Đập vào mắt, là một gương mặt xinh đẹp.
Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ kia, Tần Kha kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi.
Ôi trời ơi! Con mẹ nó! Tần Thiên Tuyết!
Tình huống gì đây! Sao chị mình lại bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền như vậy chứ?
Không phải đâu! Chẳng lẽ bà chị của mình bị người ta bao nuôi rồi ư?
Khi nhìn đến chỗ ngồi của tài xế, hắn nhìn sao cũng thấy giống là một cô gái, Tần Kha vừa vui lại vừa buồn.
Vui vẻ vì bà chị của mình không có bị ai bao nuôi.
Sầu vì mất đi cơ hội có một người anh rể giàu có!
Chờ một chút!
Mất đi một anh rể, nói không chừng lại có được một chị dâu thì sao?
Có lẽ nào? Bách hợp (Les)!
Tần Thiên Tuyết xuất hiện, ngay cả bác bảo vệ ở cửa cũng sợ ngây người.
Nhìn cặp chân dài trắng bóng, không ít nam sinh nghĩ thầm mùa hè thật tốt!
Vốn dĩ Tần Kha muốn qua đó chào hỏi.
Nhưng cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của Tần Thiên Tuyết, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Tính toán một chút ngày tháng... không đúng... cách ngày đó còn một đoạn thời gian nữa mà, tại sao bà chị mình lại có biểu cảm này?
Giống như có ai đó trêu chọc bà chị mình vậy!
Đi tới trước mặt Tần Kha, Tần Thiên Tuyết không nói lời nào, cốc luôn một cái vào đầu Tần Kha!
Tần kha lấy tay che đầu: "Sao chị đánh em?"
Tần Thiên Tuyết trừng mắt liếc hắn: "Mày nói xem, tên tiểu vương bát đản mày, rõ ràng sớm đã xuất hiện linh nguyên rồi, vậy mà còn giấu cha với cả bà chị này!"
Tần kha xoa xoa cái đầu vừa bị cốc, nghiêm túc nói: "Từ góc độ di truyền mà nói, em kiến nghị chị không nên gọi em là tiểu vương bát đản, bởi vì... Như vậy sẽ chứng minh cha là con rùa, nếu vậy thì chị cũng là trứng của con rùa!"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tần Thiên Tuyết +300! ]
Tần Thiên Tuyết cũng trợn mắt nhìn hắn một cái: "Mày muốn chết đúng không?"
"Thiên Tuyết!"
Một cô gái khác đi tới, tháo kính râm trên mặt xuống, ngũ quan hoàn toàn lộ ra.
Không thể không nói là thật sự rất xinh đẹp, so với Tần Thiên Tuyết một chín một mười!
Mấu chốt là dáng người... Dáng người này.
Nuôi sống mười người cũng được, tuyệt đối không thành vấn đề!
Tần Thiên Tuyết chịu nhịn, tính tình của Tần Kha nói rằng: "Giới thiệu một chút, đây là bạn của tao Lạc Y Y, ở cùng một ký túc xá với tao."
Lạc Y Y khoanh tay, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Tần Kha: "Nó là em trai của cậu à?"
Tần Kha ngạo nghễ nói: "Chị từng nghe về em hả? Hiểu rồi, nói vậy chị em chắc chắn nhắc đến em ở trước mặt chị rồi! Haizz... Đã nói là đừng có tùy tiện mang chuyện của em đi kể với người khác rồi mà."
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lạc Y Y +50! ]
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tần Thiên Tuyết +100! ]
Lạc Y Y lúng túng cười cười: "Đúng, chị cậu thường hay nhắc đến cậu, gặp được cậu thật sự rất vui!"
Tần kha: "Vui đến mức nào?"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lạc Y Y +200! ]
Tần Thiên Tuyết đầu đầy gạch đen, lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Trước đây vẫn luôn không đưa Lạc Y Y đến gặp Tần Kha chính là sợ sự việc xảy ra như ngày hôm nay.
Bây giờ thì không cần phải sợ nữa.
Bởi vì nó đã xảy ra rồi.
Tần Thiên Tuyết cố nén ý nghĩ kích động muốn đập chết tên nhóc này: "Thằng nhóc đủ rồi nha, mày muốn điên thì về nhà rồi điên tiếp!"
Lạc Y Y ghé sát bên tai Tần Thiên Tuyết nói: "Nó vẫn luôn như vậy phải không?"
Tần Thiên Tuyết bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ, không kém bao nhiêu đâu, nó mà bình thường thì mới là không bình thường đấy, tôi vẫn luôn nghi ngờ tôi và nó có thật sự cùng cha không."
Tần Kha bật người nói: "Đủ rồi Tần Thiên Tuyết, em không cho phép chị ở nơi công cộng như này úp cho cha một cái danh bị cắm sừng!"
Tần Thiên Tuyết yên lặng xiết chặt nắm tay.
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tần Thiên Tuyết +100! ]
Hửm?
Có sát khí!
Lạc Y Y hiểu tâm trạng của Tần Thiên Tuyết em trai này có hơi đặc biệt.
Lúc trước có nghe Tần Thiên Tuyến nói: Em trai Tần Kha của cô thuộc dạng nói hai câu là có thể để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc.
Bây giờ tận mắt chứng kiến, quả thực như vậy!
Tần Thiên Tuyết không lừa mình!
Lạc Y Y thu hồi ánh mắt tò mò đối với Tần Kha: "Thời gian không còn sớm, tôi phải tới Bạch Ngân thành chữa trị linh khí một chút, vốn định đưa hai người về, nhưng xe của tôi chỉ có thể ngồi được hai người."
Tần Thiên Tuyết nói rằng: "Không sao, cậu đi trước đi, tôi với em trai ngồi xe buýt về là được."
Tần Kha nhìn về phía Tần Thiên Tuyết: "Nếu không em ngồi xe chị ấy, còn chị đi ngồi xe buýt?"
Bịch!
Mười giây sau.
Tần Kha ôm theo cái đầu đau điếng đi theo phía sau Tần Thiên Tuyết.
Bên lề đường, trong một chiếc xe sang, Lý Minh hai chân vắt chéo ngồi ở bên trong, trong tay cầm một cái ly đế cao.
Ưu nhã, cao quý!
Theo tay hắn nhẹ nhàng lắc lư, bên trong dịch thể nổi lên từng đám bọt khí nhỏ.
Tài xế từ chỗ ghế ngồi xoay người lại nhắc nhở: "Cái kia... Thiếu gia, Tuyết Bích ngon nhất là rót ra dùng ngay, cũng đã năm phút rồi, cậu còn không uống thì hơi sẽ bay hết mất!"