Chương 1: Tôi Là Người Tốt, Bọn Họ Nói Tôi Là Tai Hoạ? (Dịch)

Hệ Thống

Trước

Tiếp

Phiên bản dịch 8799 chữ

"Mười giờ tối ngày hôm qua, ở chợ đêm Thành Nam có ba người đàn ông uống rượu say rồi trêu ghẹo một cô gái, nhưng cũng may đúng lúc đó có Lý Minh của lớp chúng ta đã kịp thời xuất hiện, chế ngự được ba tên lưu manh kia..."

"Chế ngự? Như nào, như nào?"

Tần Kha đang nằm ngủ ở trên mặt bàn thì đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lúc này, các bạn học trong lớp lần lượt nhìn về phía của hắn.

Một giây sau, không ít người phụt cười ra thành tiếng.

Chủ nhiệm của lớp tên là Triệu Đức Trụ với mái tóc "Địa Trung Hải" (Đầu Hói) đang đứng ở trên bục giảng lúc này tối sầm mặt lại.

Như thể muốn giết người...

"Tần Kha, đứng lên!"

"Trật tự, không cười nữa!!"

"Tần Kha, nhắc lại lời tôi vừa nói!"

Tần Kha gãi gãi đầu, quan sát các bạn học ở trong lớp, lại nhìn về phía Triệu Đức Trụ.

Ngập ngừng rồi nói: "Trật tự, không cười nữa?"

"Mẹ nó trật tự đi đừng cười nữa!"

Triệu Đức Trụ nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn giáo viên!

Tất cả các bạn học trong lớp đều bị câu nói này của Tần Kha chọc cho cười không ngậm được mồm.

"Người không cười đời không nể, không hổ danh là Tần Kha!"

"Thằng này là tên ngốc được mời đến để tấu hài sao?”

"Chuẩn CMN luôn, không hổ là anh em xã hội của tao, anh Kha lời nói cứ phải gọi là lôi CMN cuốn mà!”

...

"Có vấn đề gì sao, không phải thầy vừa nói câu này à?”

Tần Kha không hiểu lắm, thì thầm ở trong lòng.

"Ngủ ngủ ngủ, cả ngày chỉ có biết ngủ, đến giờ của tôi mà anh cũng dám ngủ! Định coi chỗ này là nhà của anh luôn đấy à!”

Triệu Đức Trụ vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Ha ha ha... Của tao lớn hơn của mày... "

Sắc mặt của Triệu Đức Trụ tối sầm lại trong nháy mắt.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì giờ đây, Tần Kha và Vương Chí Kiệt ngồi cùng bàn đã bị ánh mắt sắc bén này xé thành từng mảnh nhỏ.

"Con lợn này rốt cuộc đang nằm mơ thấy cái gì vậy?"

Tần Kha có vẻ kinh ngạc, hắn nghĩ về ban nãy lúc mình ngủ, lúc ngủ chắc mình sẽ không nói linh tinh giống cái tên này đâu nhỉ?

"Vương Chí Kiệt!"

Triệu Đức Trụ nổi giận gầm lên một tiếng!

Không thấy phản ứng...

"Tần Kha, gọi cậu ta dậy!"

Tần Kha đẩy Vương Chí Kiệt.

"Anh Kiệt... Anh Kiệt..."

Vẫn không thấy có phản ứng... Hẳn hắn vẫn còn đang ngủ say như con lợn.

Suy nghĩ một lúc, Tần Kha ghé sát vào lỗ tai của Vương Chí Kiệt.

"Tan học rồi."

"Về thôi!"

Vương Chí Kiệt bỗng nhiên ngẩng đầu của mình lên.

Cả lớp lập tức cười vang lên!

Mặt Triệu Đức Trụ lúc này càng đen hơn.

Thấy tình huống không đúng lắm, Vương Chí Kiệt liền vội vội vàng vàng đứng lên.

"Không nghĩ tới lớp ba nho nhỏ này của tôi lại có thể đồng thời tụ họp cả hai người các anh.”

"Nhìn Lý Minh người ta mà xem, em ấy không chỉ có thành tích học tập tốt, mà hiện tại đã thuần thục nắm giữ một dị năng, người ta cũng đã bắt đầu làm việc tốt để báo đáp cho xã hội rồi!"

"Nhìn lại hai người các anh xem!"

Ngôn từ của Triệu Đức Trụ ngày càng trở nên gay gắt.

Thấy chủ nhiệm lớp khen mình, Lý Minh nhếch miệng cười một tiếng.

"Dị năng? Dị năng gì cơ?"

Trước lời nói của Triệu Đức Trụ, Tần Kha không hiểu cái quần què gì hết.

Giờ này không phải là tiết Địa Lí sao?

Ánh mắt của Tần Kha nhìn về phía bảng đen, trên đó ghi: Tình hình dị thú phân bố bên trong Linh Vực.

Nhìn một nhóm tiêu đề viết bằng phấn ở trên bảng, rồi nhìn nội dung ở phía bên dưới, lúc này tam quan của Tần Kha lập tức nổ tung.

Mẹ nó cái này là cái quỷ gì vậy?

Vương Chí Kiệt ưỡn ngực nói: "Không phải chỉ là việc tốt thôi sao? Sáng nay em cũng đã làm một việc tốt, sở dĩ đến muộn là để giúp đỡ một bà cụ qua đường."

Triệu Đức Trụ nghe vậy vô cùng tức giận.

"Mẹ nó cậu còn mặt dày để mà kể lể chuyện này sao? Thầy giáo Lịch Sử của các cậu đã kể lại với tôi rồi, buổi sáng thầy ấy ra ngoài mua đồ ăn sáng, thấy một bà cụ chật vật mãi để đi qua bên kia đường, thế mà cậu hùng hùng hổ hổ đi lên đỡ bà lão rồi đem bà lão quay trở về lại chỗ cũ! Xong còn nói với người ta cái gì mà không cần cảm ơn!"

Toàn bộ các bạn trong lớp lúc này lại một lần nữa bị chọc cười như điên.

Triệu Đức Trụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Còn cậu nữa Tần Kha, tôi không hiểu cậu nghĩ cái gì, cả lớp bốn mươi người, thành tích tổng hợp cậu đã xếp thứ hai từ dưới đếm lên, nhưng cả ngày tới lớp học chỉ có biết đi ngủ, dạng như cậu còn mơ mộng muốn thi vào đại học Linh Giả, thôi tôi khuyên cậu nên về nhà nướng khoai lang mà bán đi cho xong!"

Vương Chí Kiệt nhất thời nhịn không được cười ra tiếng, lúc này mặt của Triệu Đức Trụ càng thêm khó coi hơn.

"Vương Chí Kiệt, cậu cười cái gì? Cậu xếp thứ nhất từ dưới đếm lên thì cậu liền kiêu ngạo, tự hào bản thân của mình đấy à?"

Tần Kha nghe xong cảm thấy đầu óc của mình trở lên bối rối, khó hiểu.

Đại học Linh Giả?

Sao lại có một đại học tên là Linh Giả xuất hiện?

Trong lúc hắn còn đang nghi ngờ, không hiểu cái quần què gì xảy ra, thì một âm thanh điện tử đột ngột vang lên ở trong đầu của hắn.

[ Đinh, một vạn năm, một vạn năm, cuối cùng ta cũng tìm được ký chủ thích hợp rồi! Cẩu ký chủ, ngươi có biết một vạn năm qua ta đã phải trải qua những chuyện thế nào không hả? Nếu vẫn không tìm thấy ngươi, ta còn định tự bạo chính mình đây! ]

Cơ thể Tần Kha lúc này run rẩy.

Hệ thống?

Là một thanh niên sống ở trong thời đại mới, là thiếu niên đẹp trai phong độ, ngầu lòi nhất cả lớp, lại còn phong lưu phóng khoáng mê hoặc hàng ngàn, hàng vạn thiếu nữ (Đã Rút Gọn Một Vạn Chữ).

Mặc dù Tần Kha chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như thế này bao giờ. Nhưng hắn lại am hiểu sâu sắc về các thể loại chiêu bài cũ rích ở trong các tiểu thuyết, nên (Hệ Thống) hắn cũng biết đôi chút về nó.

Nó chính là thần khí để cho mấy tên vô dụng, óc chó, trang bức đánh mặt!

[ Bổn hệ thống là hệ thống thu thập cảm xúc, chỉ cần ký chủ làm người khác sinh ra cảm xúc tiêu cực, vậy ký chủ có thể thu hoạch được điểm tích lũy! ]

[ Xin hỏi có muốn trói buộc lại với nhau không nè? ]

Tần Kha: "Ngươi đoán đi?"

[ Ta đoán cái con mẹ nhà ngươi, mau trói buộc đi! Nhanh lên!! ]

"Được rồi được rồi, trói buộc thì trói buộc, ngươi hung dữ cái mẹ gì chứ?"

[ Đinh, hệ thống đang trói buộc... Trói buộc thành công! ]

[ Gửi tặng gói quà Tân Thủ: mười lần rút thưởng liên tiếp! ]

[ Bắt đầu rút thưởng! ]

[ Chúc mừng ký chủ đã rút ra một lần, nhận được hệ thống chúc phúc, bổn hệ thống chúc ngươi những ngày tiếp theo thịnh vượng, vạn sự như ý! ]

[ Chúc mừng ký chủ đã rút ra một lần, nhận được hệ thống chúc phúc, bổn hệ thống chúc ngươi những ngày tiếp theo thịnh vượng, vạn sự như ý! ]

[ Chúc mừng ký chủ đã rút ra một lần, nhận được hệ thống chúc phúc, bổn hệ thống chúc ngươi những ngày tiếp theo thịnh vượng, vạn sự như ý! ]

Tần Kha: “..."

Mẹ nó!

Rút ba lần đều là chúc phúc thì cũng thôi đi, đến cả cái ngữ điệu chúc phúc cũng giống nhau y như đúc, không có những lời chúc khác để nói à?

[ Chúc mừng ký chủ... ]

...

[ Chúc mừng ký chủ đã rút ra một lần, nhận được hệ thống chúc phúc, bổn hệ thống chúc ngươi những ngày tiếp theo thịnh vượng, vạn sự như ý! ]

Tần Kha: Hết rồi? Rút hết rồi, đều không có nhận được cái đéo gì cả? Mẹ nó hệ thống! Ngươi ngoại trừ chúc phúc ra thì còn làm được cái gì nữa hả?

[ Bình tĩnh, đừng hốt hoảng, cho ngươi một phần thưởng để an ủi, Linh Dịch 999 x1. ]

[ Linh Dịch 999, sau khi sử dụng trong cơ thể sẽ xuất hiện linh nguyên! ]

Tần Kha không biết linh dịch là cái gì, lại càng không biết linh nguyên này là cái gì nốt.

Nhưng hắn có thể khẳng định rằng, ở cái thế giới hiện tại này đã phát sinh ra một số thay đổi lớn, nó không còn giống với thế giới lúc trước nữa.

Triệu Đức Trụ trầm giọng nói: "Hai người các cậu, đến văn phòng cùng với tôi."

...

Trong văn phòng.

Triệu Đức Trụ ngồi trên ghế, vắt chéo chân.

Vì quên chưa có kéo khoá quần, nên ở chỗ đũng quần tây màu đen lộ ra một màu đỏ rất nổi bật, lại vô cùng bắt mắt.

Triệu Đức Trụ móc ra một điếu thuốc, dựa lưng vào ghế rồi châm lửa.

"Không chỉ có một giáo viên phản hồi lại việc hai đứa ngủ ở trong giờ học, gọi điện thoại cho phụ huynh tới đây để gặp tôi."

Tần Kha gãi gãi đầu nói: "Chuyện là, thầy ơi, nhà của em không có ai."

Triệu Đức Trụ nghi ngờ nói: "Không có ai? Sao lại không có ai? Ông nội của cậu đâu?"

Tần Kha nói: "Thầy Triệu thầy quên rồi sao? Hai tháng trước ông nội của em vừa mất, lúc đó thầy còn tới nhà em ăn đám ma, lôi kéo cha em luôn miệng nói xử lý hậu sự không tệ, tới khi cha thầy chết thầy cũng muốn xử lý hậu sự như thế..."

Vương Chí Kiệt nhịn không được phụt cười ra thành tiếng.

Có hiếu chết đi được!

[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +789! ]

Hóa ra hệ thống chó má này lại chơi như thế.

Triệu Đức Trụ tức xầm mặt mày lại: "Nói hươu nói vượn, tôi nói như thế bao giờ?!"

"Thầy có nói mà, thầy còn bảo phải kiếm thật nhiều tiền, rồi tranh thủ đợi đến lúc cha thầy mất sẽ tổ chức một đám ma thật lớn để cho nở mày nở mặt... Nhưng mà lúc đấy chắc là thầy uống nhiều quá..."

[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +888! ]

Bạn đang đọc Tôi Là Người Tốt, Bọn Họ Nói Tôi Là Tai Hoạ? (Dịch) của Hỉ Hoan Cật Quất Tử

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    1.1K

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!