Lý Minh không lưu tình vạch trần: "Vương Chí Kiệt, tao nghĩ mày tới đây để gây sự!"
"Tại sao lại nói là tao cố ý đến đây làm loạn! Mày có biết để luyện tập bài hát chúc mừng sinh nhật này mà trong hai ngày qua, mọi người trong tiểu khu đã bắt đầu truy nã tao rồi không!"
Vương Chí Kiệt không phục, vì để có thể chơi bài hát chúc mừng sinh nhật vào ngày sinh nhật của Hứa Diệu Âm.
Hắn đã tập luyện bất cứ khi nào có thời gian, bất cứ khi nào rảnh! Thậm chí còn dừng sở thích ngủ nướng và cày phim đêm!
"Con mẹ nó mày gọi đây là bài hát chúc mừng sinh nhật à? Nó giống như bài hát trong đám ma thì có!"
Lý Minh tức giận đến mức không còn chỗ nào để trút giận, hắn khó khăn lắm mới chuẩn bị xong sân khấu tỏ tình!
Hoa hồng, dây chuyền, đàn Piano! Mọi thứ đã bị xáo trộn bởi hai tên tiểu tử thối này!
Hắn mới là tâm điểm của khán đài!Bây giờ thì hay rồi!
Đôi mắt của Hứa Diệu Âm đã hoàn toàn bị thu hút bởi hai đứa nó!
"Lý Minh, cậu nhỏ tiếng một chút, hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng có làm ồn!"
Hứa Diệu Âm tin Tần Kha và Vương Chí Kiệt không phải cố ý gây sự!
Hai người họ thực sự muốn chúc mừng sinh nhật mình!
Chuyện như vậy nếu xảy ra với người khác chắc chắn sẽ nghĩ là gây rắc rối!
Nhưng hai người họ thì khác!
Chỉ là Vương Chí Kiệt thực sự đã trộm kèn Sona của ông nội mình!Điều này có phần vượt quá sự mong đợi của cô!
Đối mặt với Hứa Diệu Âm, giọng điệu của Lý Minh lại trở nên ôn hòa hơn: "Hứa Diệu Âm, tôi cũng là tức giận thay cậu. Cậu xem, sinh nhật đang vui vẻ nhưng lại bị hai người bọn họ làm loạn như thế này!"
Hứa Diệu Âm: "Tôi không nghĩ bọn họ ảnh hưởng đến sinh nhật của tôi! Ngược lại, xem ra là cậu đang cố tình gây phiền phức!"
"Tôi gây phiền phức sao?" Lý Minh kinh ngạc chỉ vào chính mình!
Hứa Diệu Âm giọng điệu thay đổi: "Ý tôi không phải vậy, đừng nói về cái này nữa, để mọi người vui vẻ dùng bữa được không?"
"Được, vì Hứa Diệu Âm, tao sẽ không tính toán với hai đứa mày. Nghĩ lại thì, dù sao hai đứa mày đều không có mẹ dạy dỗ!"
Lý Minh vừa nói lời này, ánh mắt của Tần Kha và Vương Chí Kiệt lập tức tối sầm lại!
Ngoài tính cách giống nhau, cả hai còn có một điểm chung: Mẹ họ mất vì bị bệnh khi họ còn nhỏ!
Bây giờ Lý Minh nói những lời này, không nghi ngờ gì nữa, nó đã châm ngòi nổ giữa hai người!
"Tao khinh, mày thử nói lại lần nữa xem!"
Vương Chí Kiệt nổi giận, rút kèn Sona từ phía sau ra, định tới bến với Lý Minh!
Tần Kha vội vàng ngăn cản Vương Chí Kiệt lại, rồi nói: "Đúng vậy, loại như bọn tao chỉ có một mẹ! Làm sao có thể so sánh với loại người có bảy tám bà mẹ? Chỉ sợ ngay cả mày cũng không biết mẹ ruột của mình là ai nhỉ?"
Điều Tần Kha chế nhạo là cha của Lý Minh đã tìm cho hắn một người mẹ kế mới, người này chỉ hơn hắn có ba tuổi!
Lý Minh mặt đỏ bừng, muốn ra tay, nhưng Hứa Diệu Âm lại hét lên: "Đủ rồi!"
Sau đó giữ tay Lý Minh lại: "Lý Minh, cậu không cảm thấy mình quá đáng sao? Nói cái gì không nói, lại đem chuyện này ra nói… Thôi vậy, tôi cũng không nói nữa, nếu cậu còn muốn ở lại đây tiếp tục đón sinh nhật của tôi thì cậu đừng nói thêm cái gì nữa!"
Lý Minh hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Tần Kha cùng Vương Chí Kiệt: "Nể mặt Hứa Diệu Âm, tao sẽ không so đo với bọn mày!"
Nói rồi hắn quay người bỏ đi chỗ khác!
Trần Đại Xuân đuổi theo: "Lý Minh, đừng đi!"
"Đi cái rắm, tao đi vệ sinh!"
Tần Kha với Vương Chí Kiệt nhìn nhau!
Tần Kha cảm thấy tính tình của mình có lúc thực sự rất tốt!
Dù chỉ là một học sinh lớp mười hai nhưng hắn chưa bao giờ chủ động xúc phạm ai!
Bao gồm cả tên Lý Minh này!
Hôm nay là sinh nhật Hứa Diệu Âm, Lý Minh lại muốn kiếm chuyện!
Thậm chí hắn còn chế nhạo người mẹ đã khuất của mình!
Chú đây có thể nhịn, nhưng dì không thể nhịn!
"Ôi, bụng tao đau quá, tao cũng phải đi vệ sinh!"
Tần Kha ôm bụng chạy ra ngoài.
"Tao đột nhiên cũng cảm thấy đau. Nếu biết trước, tao đã không ăn khoai lang nướng rồi!" Vương Chí Kiệt cũng đi theo Tần Kha!
…
Trong nhà vệ sinh, Lý Minh ngồi xổm trên bồn cầu, suy nghĩ chuyện vừa xảy ra!
Càng nghĩ hắn càng tức!
Hắn vẫn không hiểu, ai đã cho hai tên ngu đó cái lá gan dám chống lại hắn?
Rõ ràng loại người như bọn nó nên nịnh nọt hắn như một con chó mới phải!
Ngồi giải quyết được hai phút, hắn phát hiện trong Toilet không có giấy!
"Má nó!"
Lý Minh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Đại Xuân, nhờ đưa giúp ít giấy!
Không trả lời!
Hết cách, hắn đành phải gọi cho tài xế đang ở dưới lầu!
"Alo, mang cho tôi ít giấy, tôi đang ở nhà vệ sinh tầng sáu!"
Tài xế: "Nhà vệ sinh nam hay nữ?"
"Nói nhảm, đương nhiên là nhà vệ sinh nam rồi!"
Nghe được lời của Lý Minh, Tần Kha ở bên ngoài nhìn Vương Chí Kiệt một cái!
Sau đó một người đợi bên ngoài nhà vệ sinh!
Gần hai phút sau, một người đàn ông trung niên mặc Vest đen mang theo một gói giấy vệ sinh lớn đi tới!
Tần Kha nhìn thấy, vội vàng chào hỏi: "Chú đưa giấy cho Lý Minh à?"
Tài xế nhìn thấy bộ dáng của Tần Kha, hơi bất ngờ sau đó gật đầu: "Đúng vậy!"
"Đưa cho cháu, cháu mang vào cho cậu ấy!"
Cầm lấy cuộn giấy vệ sinh, Tần Kha giả vờ đi vào nhà vệ sinh!
Tài xế khó hiểu: "Bên ngoài rõ ràng có người, sao lại gọi ta mang giấy lên cho? Lạ thật!"
Mấy phút sau... Lý Minh ngồi xổm hai chân tê dại!
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế: "CMN, kêu chú mang giấy lên cho tôi? Chú mang đi đâu rồi?"
Tài xế đầu bên kia điện thoại một tay cầm xúc xích, vẻ mặt vô tội: "Thiếu gia, chẳng phải tôi đã giao cho cậu rồi sao?"
Trong đầu Lý Minh nghi hoặc hỏi: "Có phải chú đã đưa nhầm cho ai đó rồi không?"
"Không có, tôi đã đưa cho Tần Kha bạn học cùng lớp của cậu rồi, cậu ấy nói sẽ đưa cho cậu!"
"Tôi, Tần, chú…!"
Lý Minh nhịn không được chửi thề: "Mang lên lại cho tôi, nhanh lên, chân tôi tê cứng đến không đứng nổi luôn rồi!"
Tê chân là chuyện nhỏ! Nhưng điều quan trọng là nó sẽ khô nhanh chóng!
Nếu không có giấy sẽ phải rửa nó bằng nước!
Cúp điện thoại không bao lâu, thì có tiếng gõ cửa!
"Nhanh thế?"
Lý Minh vừa mở ra, lúc hắn đang định giơ tay lấy giấy thì cánh cửa đột nhiên bị một bàn tay to kéo ra!
Trước khi hắn có thể nhìn rõ hình dáng đó, một chiếc dép cỡ 42 đã đáp xuống mặt hắn!
"Oh SHIT!"
Lý Minh hét lên, đầu óc choáng váng, trực tiếp ngã vào bồn cầu.
Ngay sau đó, có hai tên lao vào đấm, đánh, đá hắn túi bụi!
Vừa định ngẩng đầu lên xem rõ tình hình thì đã thấy một cục gạch đang lao về đầu mình!
Tuy không nhìn rõ ai nhưng khi nhìn thấy cục gạch đỏ này, Lý Minh liền biết kẻ đó là ai!
Khốn kiếp Tần Kha! Mày dám đánh tao!
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ]
Trong nhà vệ sinh, Lý Minh hét lên như lợn bị cắt tiết!
Hắn định phản kháng lại, nhưng cú đánh bất ngờ này nhanh chóng khiến hắn mất đi ý chí định phản kháng!
Hơn nữa, vì ngồi xổm quá lâu nên chân hắn tê cứng đến mức không thể đứng dậy được!
Nghiến răng, tập trung toàn bộ sức lực dùng tay đẩy mạnh chúng ra một cách dứt khoát!
Kết quả là đẩy không khí, theo đà quán tính hắn nằm ngã nhào ra cửa, cái dáng chồm hổm nửa ngồi nửa cúi như chó ăn cứt trên đất!
Hai tên khốn này còn nhân cơ hội đó đạp mạnh vào mông hắn!
Lý Minh há miệng rên rỉ ái ui da!
Vừa ngẩng đầu lên, hắn lại bị bồi thêm cú đá nữa!
Khi người phục vụ bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ bên trong liền đi vào xem thử, trong nhà vệ sinh ngoại trừ Lý Minh đang ôm sàn rên thì không có một bóng người!