Nhìn thấy Tần Kha và Vương Chí Kiệt nói chuyện với nhau mà không hề để ý đến mình, gã đầu trọc đột nhiên nổi giận.
"Hai đứa nhãi bọn mày định ở đây hát song ca cho tao nghe có phải không?"
Vương Chí Kiệt nói: "Chờ một chút, ta nói chuyện với hắn đã. Tần Kha, tao thật sự không có lừa mày, tao chạy rất nhanh, không chỉ nhanh, mà còn rất đẹp trai! Nếu mày không tin, hãy xem tao chạy. Tao sẽ chạy cho mày xem ngay bây giờ!"
Vừa dứt lời, Vương Chí Kiệt liền lao ra ngoài.
Như mũi tên rời khỏi dây cung!
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã chạy rất xa!
Ta không biết hắn có đẹp trai hay không, nhưng công nhận hắn chạy rất nhanh!
Trông như là một con bò sữa đang cưỡi tên lửa, tuyệt đỉnh và bùng nổ!
Một tên đàn em chớp chớp mắt phản ứng lại.
"Mẹ kiếp Hổ ca, tên tiểu tử này chạy mất rồi!"
"Đuổi theo!"
Tên đầu trọc hét lên!
Tần Kha nhìn Vương Chí Kiệt chạy trốn vèo đi chỉ thấy một vệt đường màu đen.
Chết tiệt!
Giờ thì hay rồi, mình quay lại cứu nó ra, còn nó lại chạy đi mất rồi!
Nếu mình mà biết tên tiểu tử này thực sự có thể chạy nhanh hơn cả thỏ thì mình quay lại làm đéo gì chứ?
Bạn trai của cô gái bị bắt nạt đứng bên cạnh thì thầm: "Chúng ta đi thôi, kệ bọn họ đi."
Nhớ lại sự hèn nhát vừa rồi của bạn trai, cô gái vẫn đang rất tức giận.
"Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào hèn nhát như anh! Ở bên cạnh anh, tôi đúng là bị mù mà!"
Mười giây sau, hai người đàn ông quay lại thở hổn hển.
"Hổ ca, đuổi không kịp, tiểu tử ấy chạy nhanh quá, trong nháy mắt đã biến mất rồi."
Hai người vừa dứt lời, bóng dáng đẹp trai của Vương Chí Kiệt lại xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Tên này đã quay lại!
Hắn vậy mà quay đầu chạy trở lại!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Kha.
Vương Chí Kiệt thở hổn hển chạy tới, không quên lắc nhẹ phần tóc mái bồng bềnh.
Đôi mắt tinh ranh dường như đang khoe ra phong thái của mình.
"Thế nào? Có phải rất nhanh cũng rất đẹp trai có phải không?"
Tần Kha vô cùng cạn lời: "Ừm, tốc độ rất nhanh."
Những người có mặt cũng nhìn Vương Chí Kiệt như thể tên này bị vấn đề về thần kinh: Thích hể hiện.
Tên đầu trọc: Mẹ nó, ở cùng với hai tên này có khi nào mình cũng bị nhiễm cái bệnh thần kinh của bọn nó không?
Người đàn ông đầu trọc đang chuẩn bị đánh, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Chọn đi, ai sẽ bị đánh trước?"
Tần Kha phục hồi tinh thần, ho khan hai tiếng nói: “Đại ca này, người anh em này của tôi đầu óc có chút không bình thường, anh đừng tính toán với hắn, chuyện vừa xảy ra chỉ là hiểu lầm thôi. Hay anh xem thế này nhé? Mỗi người nhường một bước, bọn tôi về nhà, còn các anh thì cùng nhau tiếp tục uống rượu đi, có được không?"
Người đàn ông đầu trọc sửng sốt.
Điều này nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng tại sao lại có cảm giác kỳ lạ?
Sau khi phản ứng lại, sắc mặt hắn ta tối sầm lại.
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Trương Đằng +999! ]
"Tên tiểu tử này, mày có phải là đang đùa tao đúng không?"
Trương Đằng gầm lên giận dữ, cầm chai rượu bên cạnh lên và bắt đầu động thủ.
Tần Kha lập tức nói: "Đợi một chút, anh Đằng!"
Trương Đằng sửng sốt: "Tiểu tử biết ta sao?”
"Biết ,biết ạ. Lúc nhỏ em đã nghe qua danh tiếng của anh rồi. Nói thật, em đã ngưỡng mộ anh từ khi còn bé!"
Trương Đằng sắc mặt tối sầm: "Ta là người ngoại thành, mới tới thành phố Vân Hải nửa năm trước, mày nói từ nhỏ đã nghe nói đến tao?"
Tần Kha cười khúc khích nói: "Đây gọi là danh tiếng đồn xa. Em đã nghe nói về danh tiếng của anh từ lâu, anh Đằng. Tục ngữ nói, quân tử động khẩu không động tay, người văn minh như anh Đằng đây chắc chắn sẽ không động tay, phải không? Chờ chút, có thứ này em muốn cho anh xem!"
Nói xong, Tần Kha xoay người, từ trong hệ thống lấy cục gạch ra!
Cùng lúc đó, trong mắt hắn hiện lên một tia gian sảo!
Trương Đằng đang tò mò Tần Kha muốn lấy ra cái gì?
Ai có thể ngờ rằng tên tiểu tử này đột nhiên quay lại và nhảy lên cho hắn một cục gạch vào đầu!
"Bụp!"
Ai ya! Nó khá mạnh, mà đầu tên này cứng phết!
"Mẹ kiếp!"
Trương Đằng hét lên, một vệt máu đỏ chảy ra từ trán hắn!
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến ở đây không có ai kịp phản ứng!
Vẻ mặt kinh ngạc của Vương Chí Kiệt không thể diễn tả bằng lời!
Lấy ra một cục gạch từ trong không trung!
Đây là dị năng hệ không gian sao?
Tên này đã thành thạo dị năng từ khi nào vậy?
Đã hẹn cùng nhau vào một nhà máy ốc vít lớn làm sau khi thi tuyển sinh đại học xong, ấy vậy mà hắn lại bí mật phát triển không đưa mình đi cùng?
Vương Chí Kiệt phục hồi tinh thần: "Không phải nói quân tử động khẩu không động tay sao? Mày ra tay trước là sao?"
"Tao là một quân tử sao?!"
Khi nói ra lời này, Tần Kha có thể nói là một người vô cùng tự tin, cao ngạo và mạnh mẽ.
"Anh Hổ!"
"Anh Hổ, anh thế nào rồi?"
Một số người đàn ông đứng xung quanh tên đầu trọc.
Trương Đằng nhìn vết máu trên tay mình, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Chết tiệt! Mẹ nó! Giết chết tên tiểu tử này cho tao!"
Bốn người lập tức lao về phía Tần Kha như bốn con chó điên.
Tần Kha không có chút hoảng sợ, kích hoạt nguyên linh trong cơ thể, cảm giác toàn thân có một lực lượng vô tận.
Hắn nhấc cục gạch và chạy đến đánh vào đầu một người đàn ông trong số đó.
Một cục gạch trông vô cùng bình thường nhưng ở trong tay Tần Kha nó như là hổ mọc thêm cánh.
Đôi mắt của Vương Chí Kiệt sáng lên khi nhìn thấy Tần Kha hạ gục ba người đàn ông bằng một cục gạch trên tay.
"Để tao xử tên còn lại !"
Nói xong hắn liền lao vào cuộc chiến.
Vài giây sau, Vương Chí Kiệt bị tên này khóa họng đã đưa tay lên cầu cứu Tần Kha.
"Anh Sói, cứu em, cứu em!"
Tần Kha bước nhanh tới.
Dùng cục gạch đập vào đầu người đàn ông đang khóa cổ Vương Chí Kiệt.
"Bụp!"
Ngay khi cục gạch rơi xuống, người đàn ông đã bị đánh ngã xuống đất!
Vương Chí Kiệt xắn tay áo lên: "Mẹ kiếp, đến anh đây mà mày cũng dám đánh, không muốn sống nữa à!"
Hai người đấm đá túi bụi vào mấy tên đàn ông đang nằm trên mặt đất.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Cô gái bị bắt nạt chạy tới, giữ chặt lấy tay Tần Kha lại.
Tần Kha đá vào mặt anh Hổ và nói với cô gái: "Cô gái gì vậy chứ? Họ bắt nạt cô, bọn này đang giúp cô dạy cho bọn nó một bài học mà cô thì hay rồi, lại ngăn cản để họ không bị đánh nữa!"
"Anh đánh họ cũng được, nhưng đừng đánh bạn trai của tôi!"
Tần Kha nhìn xuống.
Hắn ngay lập tức bị giật nảy mình.
"Ôi trời! Người anh em, nằm trên mặt đất khi nào vậy?"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Sở Thanh +999! ]
Chàng trai với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy loạng choạng từ trên mặt đất đứng dậy, cả khuôn mặt đã bị bầm dập như đầu lợn.
Tần Kha đột nhiên nhìn Vương Chí Kiệt và nói: "A Kiệt, mày có biết rằng mày đã vô tình làm bị thương một người vô tội không?"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +999! ]
"Tần Kha, thân là một người anh em tốt, tao rất muốn nhận lỗi thay cho mày, nhưng tao thực sự không chứng minh được vết gạch còn vuông vức in ở trên mặt hắn là do tao tự tay tạo ra!"
Tần Kha cẩn thận nhìn.
"Thật sự có dấu in của cục gạch!"
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Sở Thanh +999! ]
…
Tần Kha vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: "Người anh em thế nào rồi? Có đau không?"
Sở Thanh: Ngươi nói xem? Giờ tao thử ném một cục gạch vào mặt mày, xem mày có đau không!
Cố ý!
Tiểu tử này chắc chắn là cố ý!
Đã nói mấy lần là đánh nhầm người rồi, nhưng tên này vẫn cứ đánh, lại còn bảo không thể nhầm được!
Đó chính là cố ý !
[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Sở Thanh +999! ]
Đột nhiên.
Trong đám người vang lên tiếng hét to, có người nhắc nhở Tần Kha cẩn thận.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trong nhóm bị đánh ngã trên mặt đất đột nhiên bò dậy đâm Tần Kha bằng một con dao sắc bén.
Tần Kha không hề hoảng sợ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chính xác nắm lấy cổ tay của người đàn ông này.
Kẹp thật chặt!
Vặn một cái!
Vẻ mặt của người đàn ông nhanh chóng trở nên nhăn nhúm!
"Á! gãy rồi! gãy rồi!"
Mấy con heo bị giết trong lò mổ cũng không kêu khốn khổ như tiếng kêu của hắn!
Người không biết sẽ tưởng đây là lò mổ mất!
Sau khi đá hắn ra xa, Tần Kha quay người, chĩa cục gạch về phía những người khác, không tha cho bất kỳ ai trong số họ.
Mười giây sau.
Có thêm vài dấu chân in trên người năm tên đàn ông.
Tần Kha giẫm chân lên khuôn mặt to lớn của Trương Đằng.
Trên mặt hắn ta chồng lên hai vết cục gạch vuông màu đỏ.
Nhìn vào đã cảm thấy rất đau!
Tần Kha chống tay lên eo nói: "Ngươi còn dám trêu chọc những cô gái khác nữa không?"
Trương Đằng nằm nghiêng trên mặt đất, hai má nóng bừng, mặc dù rất bất mãn nhưng dù bất mãn đến đâu thì cũng phải kìm lại.
"Không, không, từ nay trở đi anh em chúng tôi nhất định sẽ cư xử đúng mực, sẽ không trêu chọc bất kỳ mỹ nữ nào mà chúng tôi nhìn thấy dù họ có xinh đẹp đến đâu."
“Còn những cô gái xấu xí thì sao?”
Trương Đằng: "..."
"Nói!"
"Không trêu chọc nữa, không trêu chọc nữa!"
Mặc dù Trương Dằng dưới sự đe doạ của Tần Kha nói chuyện giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, nhưng lần đầu nếm thử một bài học của xã hội bằng một trận đòn nặng nề này , có lẽ từ nay hắn ta sẽ kiềm chế bản thân của mình hơn.
Trương Đằng: Lão tử không thể ngờ được rằng ,mấy tên già đầu bợm trợ lại thua trong tay một cậu thiếu niên!
Nhìn thấy một cậu thanh niên hạ gục năm người đàn ông trưởng thành, mọi người có mặt ở đây đều thở dài.
Hôm nay bọn họ thật sự chứng kiến cảnh lấy một chọi năm, đã được mở mang tầm mắt!