Ngô Hồng Minh: "Ừ, có nhiệm vụ, nhưng hành động nhiệm vụ lần này cụ thể như thế nào tôi không thể nói cho cậu biết! Mau về đi! Cuối tuần có thời gian thì đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu!" Tần Kha : “Tiền thưởng của tôi đã có chưa?” "Đúng rồi, tóm lại cuối tuần cậu đến văn phòng chỗ tôi là được !" Nếu không phải Ngô Hồng Minh đang đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, hắn sẽ cùng Tần Kha nói chuyện thuốc xổ. Ngô Hồng Minh vừa dứt lời thì có điện thoại tới. "Lão Ngô, sao anh còn chưa tới đây?" "Đến ngay đây!" Cúp điện thoại xong, Ngô Hồng Minh lại cảnh cáo Tần Kha lần nữa, bắt hắn nhanh chóng quay về. Nhìn chiếc xe Jeep lao vụt đi, Tần Kha lẩm bẩm: "Không nhắc thì thôi, đội trưởng Ngô quả thực là người rất có điều kiện!" Vương Chí Kiệt ôm mông, vẻ mặt nhăn nhúm! Tần Kha thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ hỏi: "A Kiệt, mày sao rồi? Có đau không? Hay là đến bệnh viện tiêm cho mày một mũi thuốc gây tê ?" "Shm suỵt!" Vừa nói xong! Hai mũi tiêm gây tê cắm vào mông Vương Chí Kiệt! Vương Chí Kiệt liền sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy hai mùi tiêm thuốc tê cắm vào mông! Tại sao... Tại sao người bị thương luôn là mình chứ? Tên gầy đuổi theo hét lên với tên béo: "Tao không hiểu, chúng ta đã thỏa thuận là mày sẽ bắn tên Tần Kha! Sao cứ bắn tên kia mãi thế?" Tên mập tức giận hét lên: Cái đ*t!
"Tao mù nhận diện khuôn mặt, làm sao biết được Tần Kha là ai!" "Hai mũi vẫn chưa hết?" Tần Kha nói xong liền nhìn hai ống Xilanh thuốc mê cắm trên mông Vương Chí Kiệt! Chậc chậc! Đáng thương!
Thật đáng thương! "A Kiệt , mày không sao chứ?" Vương Chí Kiệt mếu máo như sắp khóc: “Hôm nay lẽ ra tao không nên ra ngoài!” Cảm nhận được mông đau dữ dội, Vương Chí Kiệt tức giận không nói nên lời. Thấy hai tên mặc đồ đen đang chạy về phía mình, hắn siết chặt tay! "Ức hiếp người quá đáng! Tần Kha, chi bằng mày ra tay xử lý bọn họ đi!" "Tần Kha?" "Tần Kha?"