Chương 5: Độc Tôn Tam Giới

Phiên bản 6491 chữ

Đông Phương Lộc là vua một nước, bị ánh mắt của Giang Trần quét qua, lại để cho nội tâm như bàn thạch của hắn có chút vì sợ mà tâm rung động. Phảng phất thiếu niên từ trong quan tài leo ra kia, đột nhiên sinh ra một cỗ khí thế thấy không rõ, sờ không được, lại làm cho hắn kiêng kị.

- Hừ! Ta đường đường vua của một nước, há có thể chấp nhặt với ngươi? Ngươi đã may mắn sống lại, coi như ngươi mạng lớn.

Kỳ thật Đông Phương Lộc rất muốn bóp chết Giang Trần, nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, vua một nước phải có độ lượng của vua một nước.

Nếu lúc này lại ra tay với Giang Trần, đừng nói Giang Hãn Hầu sẽ phản, bọn thủ hạ cũng sẽ cảm thấy hắn không đủ độ lượng, có thể mất nước.

- Bệ hạ, kẻ này xảo trá, vậy mà giả chết để đào thoát tử tội, tâm hắn bất kính a! Bản hầu xin bệ hạ xử lý, để hiển thị thiên uy.

Lại là cái nịnh hót vừa rồi kia.

Lúc này Giang Hãn Hầu Giang Phong không nhịn nữa rồi, nhảy ra mắng to:

- Thiên Thủy Hầu, ngươi có ý gì? Bệ hạ đã nói không truy cứu, ngươi trên nhảy dưới tránh là muốn làm gì?

Trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu của Đông Phương Vương Quốc, cũng không phải hoà hợp êm thấm. Thiên Thủy Hầu này cùng Giang Phong là đối thủ một mất một còn nổi danh.

Thiên Thủy Hầu u ám cười nói:

- Giang Phong, con của ngươi chết mà phục sinh, ngươi một chút cũng không kỳ quái. Ta hoài nghi ngươi cũng tham dự vào việc khi quân. Ta khẩn cầu bệ hạ phái người xâm nhập điều tra phụ tử Giang thị, nếu như có tội, tru cửu tộc bọn hắn.

Giang Trần thấy phụ thân đã ở vào biên giới bộc phát, lúc này cười ha ha, ánh mắt thú vị nhìn qua Đông Phương Lộc cùng Đông Phương Chỉ Nhược mấy lần.

Bỗng nhiên ung dung mở miệng:

- Bệ hạ, muốn tru sát cửu tộc Giang gia ta rất dễ dàng. Cứu tánh mạng công chúa điện hạ trở về, chỉ sợ không dễ dàng như vậy a?

Thần sắc của Đông Phương Lộc phát lạnh:

- Giang Trần, lời này của ngươi có ý gì?

- Cũng không có ý gì, vừa rồi ở Thánh Điện bị đánh chết đi sống lại, hốt hoảng tầm đó, tựa hồ có Thần nhân ở bên tai ta nói nhỏ. Lời nói này vừa vặn cùng bệnh tình của công chúa điện hạ có quan hệ. Nghĩ đến bệnh tình của công chúa, ta không cam lòng cứ như vậy chết đi, cho nên giãy dụa sống lại. Nếu như bệ hạ cảm thấy Giang Trần ta đáng chết, vậy bệ hạ liền đem ta đánh chết một lần a!

Giang Trần là người thông minh, hắn biết nói chuyện như thế nào mới có thể treo lên khẩu vị của đối phương. Lời nói này, tự nhiên là hướng chỗ ngứa của Đông Phương Lộc a.

Đông Phương Lộc với tư cách vua của một nước, tàn bạo lãnh khốc, tính cách đa nghi. Nhưng mà làm một phụ thân, hắn đối với Đông Phương Chỉ Nhược lại coi như hòn ngọc quý trên tay.

Nghe nói bệnh tình của con gái lại có Thần nhân chỉ thị, lúc này cũng có chút động tâm rồi. Hắn tế thiên là vì cái gì? Còn không phải là vì bệnh tình của con gái?

Y dược đã bất lực, chỉ có thể gửi hi vọng ở thiên.

- Giang Trần, ngươi nói là thật?

Đông Phương Lộc coi như là vua của một nước, giờ phút này cũng khó tránh khỏi có chút tâm thần bất định, dù sao người này vừa bị mình hạ lệnh đánh chết qua một lần a.

- Đối mặt vua của một nước, hạ thần không dám nói dối?

- Tốt! Giang Trần, ngươi cứ mở miệng, Đông Phương Vương Quốc ta phàm là có vinh hoa phú quý, chỉ cần ngươi nghĩ đến, trẫm đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi có biện pháp trị liệu bệnh của Chỉ Nhược.

Giang Phong có chút khẩn trương, hắn sợ nhi tử Giang Trần sau khi bị đánh, nhất thời xúc động phẫn nộ, trêu đùa hí lộng quốc quân, kia sẽ phiền toái lớn hơn.

- Trần nhi, ngươi đối với y dược chi đạo biết không sâu. Bệnh của Công chúa, Thái y viện cũng không có đối sách, ngươi há có thể chữa?

- Phụ thân yên tâm, hài nhi đối với y dược xác thực biết không nhiều lắm. Bất quá bệnh tình của công chúa, là Thần nhân tương thác, chắc là sẽ không sai.

Đông Phương Lộc cũng vội la lên:

- Đúng vậy, đúng vậy. Giang Trần ngươi cứ nói đừng ngại, dù nói sai, cũng sẽ thứ cho ngươi vô tội. Nhưng nếu có thượng sách, hết thảy phong thưởng không nói chơi.

Phong thưởng? Giang Trần cũng không phải để ý cái này. Hắn cũng không có khả năng thật sự bàn điều kiện. Cùng vua một nước cò kè mặc cả, kể công tự ngạo, đề các loại yêu cầu, đó là tiết tấu tìm đường chết.

Hôm nay Giang Trần, lại biết cái gì gọi là tình thế. Hắn biết rõ, lúc này tư thái càng thấp, đối với mình bảo hộ càng lớn. Cò kè mặc cả có lẽ có thể được đến một ít phong thưởng, nhưng một có thể sẽ làm Đông Phương vương tộc trở mặt, hai sẽ để cho một ít chư hầu đỏ mắt, đưa tới các loại ghen ghét cừu hận.

Nghĩ tới đây, Giang Trần lại nói:

- Hạ thần thân là tội nhân, không dám yêu cầu phong thưởng gì. Chỉ cầu bệ hạ xá những tội danh trước kia của ta, như thế hạ thần nói chuyện làm việc, mới không còn nơm nớp lo sợ, lo lắng bị người bắt lấy tay cầm.

Lần này lời vừa nói ra, mấy chư hầu cùng Giang Phong giao hảo đều nở nụ cười. Tiểu tử này ngược lại là rất biết nói chuyện, làm người làm việc, so với lão tử của hắn càng khéo đưa đẩy chu đáo.

Xá tội danh của hắn, đây không phải là sự tình một câu của Đông Phương Lộc.

- Tốt, trẫm ở trước mặt quần thần, đặc xá tất cả tội danh trước kia của ngươi. Từ nay về sau, ngươi vẫn là Tiểu Hầu gia của Giang Hãn Hầu phủ, hết thảy công danh địa vị không thay đổi. Nếu như ai nhắc lại chuyện xưa, sẽ cùng Đông Phương vương tộc ta là địch.

Lời nói này của Đông Phương Lộc cũng có chút thể diện, chẳng những đặc xá lỗi, còn không cho người nhắc lại chuyện xưa. Điều này hiển nhiên là lôi kéo Giang gia, để cho bọn hắn không sinh ra tâm tạo phản.

Giang Trần rất phối hợp lộ ra nụ cười sáng lạn, sau đó ngữ ra kinh người nói:

- Kỳ thật, công chúa điện hạ cũng không có bệnh gì.

Lời này vừa ra, tại chỗ té xỉu một mảng lớn.

Giang Trần này là tìm đường chết sao? Nói hơn nửa ngày, vậy mà nói công chúa không có bệnh? Không có bệnh tại sao có thể như vậy?

Đông Phương Lộc cơ hồ có xúc động một cước đạp đến trên mặt Giang Trần. Nhưng lý trí vua của một nước nói cho hắn biết, phải tỉnh táo, dù tiểu tử này nói hưu nói vượn, cũng phải để hắn nói cho hết lời.

- Ta nói các ngươi nguyên một đám đây là cái biểu lộ gì a? Chẳng lẽ nói công chúa có bệnh các ngươi mới vui vẻ?

Thiên Thủy Hầu cũng nhịn không được nữa nói:

- Giang Trần tiểu tử, ngươi đây là trêu đùa hí lộng quốc quân, chính mình muốn chết a!

Giang Trần sờ lên cái mũi:

- Bệ hạ, ta đã nói qua, ta là được Thần nhân nhờ vả, nói ra bệnh tình của công chúa. Hôm nay có người trên nhảy dưới tránh, làm tức giận Thần linh, Thần linh mất hứng a.

Nếu như phóng ở nơi khác, Đông Phương Lộc nhất định sẽ cho rằng Giang Trần đang giả thần giả quỷ.

Bạn đang đọc Độc Tôn Tam Giới của Lê Thiên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    29

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!