Lý Thủy Đạo gật gật đầu, lại nhanh chóng lấy ra mười hai khối linh thạch mua luôn túi cổ nọ.
Rất nhanh, con bích ngọc thiềm thừ vốn đang ẩn giấu bên trong y phục của hắn, đã tự mình chui vào túi cổ.
Tuy bên trong túi cổ này là một mảnh tối đen, nhưng có chút âm hàn, bích ngọc thiềm thừ ở bên trong này không gặp phải vấn đề gì cả.
Rời khỏi Đa Bảo các, Lý Thủy Đạo lấy ra một ít tiền ngọc lẻ, lại bước vào một quán trà, thưởng thức một tách trà xanh nhàn nhạt, tâm trạng thoáng thả lỏng đôi chút.
Hiện tại trong túi hắn chỉ còn ba khối linh thạch, đúng là một chút tiền tài này chẳng làm được tích sự gì.
"Tị Độc châu bị mất trộm!"
Lý Thủy Đạo vốn đang im lặng thưởng thức tách trà tên tay, đột nhiên bắt gặp một câu nói có vẻ quan trọng, lỗ tai không khỏi dựng thẳng lên.
Âm thanh này truyền đến từ vách tường phía sau lưng hắn.
Lại nói, vách tường này chỉ được ngăn lại bằng một tấm ván gỗ, căn bản không cách âm.
"Bảo vật bên trong Bách Thảo đường lại bị đánh cắp? Hiện tại cả phường thị đều rơi vào chiến dịch lùng bắt và điều tra rồi. Trong ngày hôm nay, toàn bộ những tu sĩ ra vào Bách Thảo đường đều sa lưới. Đừng thấy hiện giờ không khí trong phường thị hãy còn gió êm sóng lặng mà lầm, kỳ thật mạch nước ngầm đã bắt đầu phun ra, cả đám người ở nơi này đều sợ bóng sợ gió hết."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhanh chân rời khỏi nơi này ư?" Tên còn lại kinh hoảng hỏi.
"Bởi vậy ta mới đặc biệt đến nói cho đệ biết việc này đây. Muốn nhắc nhở đệ đừng có nóng vội rời đi. Hiện giờ cả phường thị đều rơi vào tình trạng trong buông lỏng ngoài khẩn trương. Loại tiểu tu Thông Linh cảnh chẳng có một chút chỗ dựa nào như đệ, muốn rời khỏi phường thị đều trải qua quá trình soát người. Nếu trên người có chút vật phẩm đáng giá, đương nhiên sẽ bị bọn họ trực tiếp tịch thu, trung gian kiếm lời một chút tiền riêng vào túi."
"Tộc huynh... Huynh mau nói cho ta biết nên làm thế nào mới phải?"
"Cứ dứt khoát vào khách điếm ở trọ một ngày, chờ hướng gió qua đi lại rời khỏi."
"Đa tạ tộc huynh đã nhắc nhở."
...
Sắc mặt Lý Thủy Đạo có chút bối rối.
Hiện tại ở bên trong túi trữ vật của hắn có quá nhiều đồ, chỉ tính riêng một kiện Thanh Lân Tiễn kia đã trị giá tám trăm linh thạch rồi, hiển nhiên hắn mang theo trên người cả ngàn linh thạch, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Lại nói, nhìn tình hình trước mắt, khẳng định là đêm nay sẽ có rất nhiều người lựa chọn ở lại bên trong phường thị, nếu không nhanh chân đi tìm, e rằng sẽ không có phòng mà thuê. Đến lúc đó, một mình lắc lư trên đường cái, kiểu gì cũng bị Câu Liêm vệ bắt gặp sinh ra nghi vấn, tới cuối cùng, vẫn rơi vào kết cục bị bọn họ thuận tay đánh cướp mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo lập tức đứng lên, trong lòng vô cùng lo lắng, nhanh chân đi tìm khách điếm.
Bước chân hắn dừng lại bên ngoài Lưu Vân khách điếm, mặt tiền của khách điếm này khác bình thường, vậy mà giá ở trọ lại vô cùng xa xỉ, cả đêm dừng chân tốn tới một trăm tiền ngọc.
Cũng may hoàn cảnh bên trong cũng coi như yên tĩnh.
Sau khi tiến vào phòng, Lý Thủy Đạo chợt phát hiện mặc dù gian phòng của hắn không lớn, nhưng được cái gọn gàng sạch sẽ, trên giường được trải một xấp đệm chăn trắng nõn.
Lý Thủy Đạo vừa lòng gật gật đầu, rồi lập tức ngồi trên giường tĩnh toạ tu luyện, chuẩn bị chờ đến sáng sớm ngày mai, lại rời khỏi phường thị này.
Màn đêm buông xuống, một vầng trăng sáng giắt trên thương khung, chiếu xuống cả Ngũ Độc môn phường thị tỏ tường như ban ngày.
Người đi đường khá là thưa thớt.
Đám tu sĩ Chấp Pháp đường không thu hoạch được gì, cũng bắt đầu tiến hành thẩm tra toàn bộ những người khả nghi từng đi qua một số địa phương nào đó trong phạm vi nhất định.
Ngẫu nhiên cũng có những âm thanh chiến đấu truyền đến...
Lý Thủy Đạo đóng chặt cửa sổ, một mình nghiền ngẫm công pháp.
Đột nhiên, một bóng dáng nhẹ nhàng nhảy vào bên trong tiểu viện, rồi lén lút vỗ một chưởng lên cửa sổ phòng hắn.
Một luồng kình lực xảo diệu ập tới, đánh văng cửa sổ ra. Ngay sau đó, một bóng người rơi xuống đất.
Tư thế của người này rất mạnh mẽ, nhưng lại nhẹ nhàng như con bướm, rơi xuống đất cực êm, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ thắm, ánh mắt như nước.
Hóa ra là một nữ tu.
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt cảnh giác nói: "Đạo hữu đi nhầm phòng rồi."
Nữ tu kia vội vàng thối lui vào trong góc, cất giọng êm ái nói: "Ta chỉ cần ở nhờ trong này một đêm thôi, ta nguyện ý cho ngươi hai khối linh thạch làm thù lao."
"Ta không cần!" Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.
"Ngươi không cần ta cũng sẽ không đi, cùng lắm thì đôi ta đánh một trận, đưa đám tu sĩ Chấp Pháp đường ở bên ngoài tới đây. Đến lúc đó, cả ta lẫn ngươi, ai cũng có quả ngọt mà ăn đâu." Nữ tử lạnh lùng uy hiếp.
Lý Thủy Đạo khẽ nheo hai mắt, đây đúng là điều hắn đang lo lắng, nếu không phải cân nhắc đến chuyện này, hắn đã sớm ra tay với nữ nhân trước mặt.
"Đạo hữu chính là kẻ trộm Ích Độc Châu trong Bách Thảo đường?" Đột nhiên Lý Thủy Đạo mở miệng hỏi.
"Không có, cái gì là Ích Độc châu chứ? Ngay cả nghe đến cái tên này, ta còn chưa nghe nói đến, ta trốn vào đây vì trên người có một vài vật phẩm, không muốn để lộ ra ngoài thôi." Nữ tu nhanh chóng giải thích.
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
"Ngươi nói xem, vì sao bên trong Bách Thảo đường lại có Tị Độc châu?" Lý Thủy Đạo lại mở miệng hỏi.
"Bách Thảo đường vốn là nơi chuyên luyện chế độc dược, bởi vậy, để tránh độc dược gây nguy hiểm tới tánh mạng của mình, luyện độc sư bên trong sẽ chuẩn bị một viên Ích Độc Châu." Nữ tu nọ lập tức phân tích.
"Quả thật, lời nói của đạo hữu cũng có vài phần đạo lý." Lý Thủy Đạo gật đầu nói.
Nữ tử mặc áo đỏ không nói thêm gì nữa, lập tức đưa tay vào túi trữ vật của mình, tìm ra hai khối linh thạch, chuẩn bị ném cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo thấy nữ nhân này muốn lấy đồ vật gì đó ra ngoài, vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương, mới lạnh giọng nói: "Quên đi, ta không cần."
"Thật sao không cần?"
"Gặp được ngươi, coi như ta xui xẻo, không cần!" Lý Thủy Đạo kiên quyết nói.
"Vậy đa tạ." Nữ tu mặc hồng y cười nói.
Hai người bọn họ như ngầm hiểu ý lẫn nhau, ai nấy đều tự ngồi trong góc phòng.
"Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?" Lý Thủy Đạo mở miệng hỏi một câu thăm dò.
Nữ tử mặc áo đỏ mỉm cười nói: "Bình thủy tương phùng, cần gì phải hỏi tên?"
"Không nói thì quên đi."
Bầu không khí giữa hai người lại rơi vào im lặng...