Tiểu Thúy đứng ở một bên, đã sớm lệ rơi đầy mặt. Nàng nhìn lão gia ngày thường luôn thương yêu nàng, chăm sóc nàng ngã trong vũng máu, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khó có thể diễn tả được thành lời.
Nàng nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, chỉ có thể thổn thức kêu gọi: "Lão gia, lão gia ngài đừng đi, ngài đi rồi, ta và tiểu thư nên làm gì bây giờ?"
A Phúc câm điếc đã ẩn nấp trong đám người, phảng phất như bi kịch trước mắt kia hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.