Vương Thận Nhất đẩy cửa Trấn Ma Tháp ra, tiếng bước chân vang vọng trong ngọn tháp trống trải hòa cùng tiếng hít thở nặng nề của gã, tựa như đang tấu lên một khúc nhạc dạo đầu hắc ám tối tăm.
Gã tiến lên từng bước, từ từ đi xuống phía dưới, tiến thẳng tới khu vực sâu nhất nằm dưới đáy tháp.
Ở thời điểm Vương Thận Nhất càng tiến lại gần đáy tháp, nhiệt độ chung quanh bắt đầu nhanh chóng hạ thấp, khí tức âm lãnh đập thẳng vào mặt. Nhưng nhịp hô hấp của gã lại càng ngày càng dồn dập, tràn đầy một cảm giác khô nóng khó tả.
Rốt cuộc, gã cũng tới được nơi sâu nhất nằm dưới đáy tháp rồi.