Bờ môi gã khẽ mở, để lộ hai hàm răng, con mắt ngây dại mà vô thần, lông mày thoáng rủ xuống phía dưới, giống như đang cưỡng ép chính mình phải lộ ra một nụ cười tươi.
Và nụ cười tươi này chính là biểu hiện rõ ràng nhất cho thấy một người đã mất đi trí lực.
Bởi vì nó vốn là một nụ cười hồn nhiên, ngây dại của một thằng khờ...
Lý Thủy Đạo ngồi xổm xuống trước mặt Đường Ngân Đông, đối diện với đôi mắt đang nhìn thẳng lên trời của gã
Đường Ngân Đông lại cười, nụ cười càng thêm khờ dại.
"Ngươi tên là gì?" Lý Thủy Đạo lạnh lùng hỏi.
Đường Ngân Đông đã rơi vào trạng thái ngây dại, như thể đại não của hắn đang bị một tầng sương mù bao phủ, tư duy hỗn loạn, lắp bắp trả lời: "Ta... Ta tên là Đường Ngân Đông."
"Lâm Duẫn Chí là gì của ngươi?"
Đường Ngân Đông có chút mê mang trả lời: "Hắn là... Hắn là ngoại sanh (cháu ngoại trai) của ta."
Ánh mắt Lý Thủy Đạo sắc bén như đao, lại lạnh lùng hỏi: "Phản đồ của Lý gia là ai?"
Đường Ngân Đông có chút ngơ ngác, không quá xác định, rồi lắc lắc đầu, đáp lại: "Không có phản đồ."
Lý Thủy Đạo trừng lớn hai mắt nhìn gã, lại hung tợn hỏi: "Nói bậy! Không có phản đồ thì vì sao ta cùng Hạ Nhược Tuyết vừa rời khỏi Lý gia hai ngày, đã bị các ngươi tìm được?"
Đường Ngân Đông đang chìm trong ảo giác, đầu óc không được minh mẫn cho lắm, vì vậy gã tự hỏi nửa ngày, mới gian nan trả lời: "Là đồng tham, Chí Nhi có thể cảm nhận được vị trí đồng tham của mình."
Lý Thủy Đạo nghe được câu trả lời này, lông mày nhíu lại, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.
"Đồng tham của Lâm Duẫn Chí là gì?" Lý Thủy Đạo run giọng hỏi.
Đường Ngân Đông ngây ngô cười, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết.
"Không có khả năng!" Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu: "Lấy người làm đồng tham thì tu luyện như thế nào?"
Thằng ngốc Đường Ngân Đông đưa mắt nhìn hắn giống như đang nhìn một thằng ngốc, rồi cười ha hả nói: "Có rất nhiều loại công pháp cho phép dùng người làm đồng tham, giống đạo pháp của cái gì mà Hợp Hoan tông kia. Nam nữ trong tông môn bọn họ đều làm đồng tham cho nhau."
Lý Thủy Đạo: "..."
"Lâm Duẫn Chí tu luyện loại công pháp gì?" Lý Thủy Đạo cau mày hỏi.
Lông mày Đường Ngân Đông giãn ra, hai mắt nhìn đăm đăm vào một hướng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngây dại, nói: "《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》 "
Nghe cái tên này không quá giống công pháp của Hợp Hoan tông, Lý Thủy Đạo hoặc ít hoặc nhiều cũng thoáng buông lỏng một hơi.
"Đây là công pháp gì?"
"Ma công... Đại ma công... Đỉnh cấp đại ma công, ha ha ha ha..." Đường Ngân Đông nói xong, lại há miệng cười sằng sặc.
Lý Thủy Đạo nhướng mày, nhanh chóng lấy ra một viên Giải Độc Đan từ trong lòng.
Bóp nát!
Lấy ra một nửa liều lượng, trực tiếp nhét vào trong miệng Đường Ngân Đông.
Ăn nửa viên Giải Độc Đan, độc của Trí Huyễn Ma Cô trong cơ thể Đường Ngân Đông đã bị làm loãng một chút, khiến vẻ ngoài của gã không còn ngốc nghếch như trước nữa.
"Lâm Duẫn Chí lấy được《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》từ nơi nào?" Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
"Từ thái gia gia của hắn, được Lâm Viễn Tu truyền cho. Nghe nói Lâm Viễn Tu lấy được bản ma công này trong một lần thăm dò lăng mộ dưới lòng đất." Lúc này, chí huyễn độc tính trong cơ thể Đường Ngân Đông có chút suy giảm, khiến gã không những có thể nhấn rõ từng chữ, thậm chí còn có thể trả lời tiền căn hậu quả vô cùng hoàn chỉnh.
Liều lượng này rất thích hợp...
"Lâm gia là gia tộc tu tiên sao?" Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
Đường Ngân Đông vừa ngây ngô cười vừa nhìn Lý Thủy Đạo, nói: "Đúng vậy, Lâm gia phụ thuộc vào Thanh Lân đường, Thương Châu."
"Hiện giờ Lâm gia có bao nhiêu tu sĩ?" Lý Thủy Đạo khẽ nheo hai mắt, tiếp tục dò hỏi.
"Mười mấy người."
"Chỉ có mười mấy tu sĩ thôi sao? Ít như vậy làm sao có thể gọi là gia tộc tu tiên được?"
"Đã bị diệt môn, chỉ còn lại mười mấy mà thôi. Ha ha ha..." Đường Ngân Đông nói xong, lại há miệng cười lớn.
"Bị ai diệt môn?" Lý Thủy Đạo lại cho Đường Ngân Đông ăn thêm một chút Giải Độc Đan.
"Là Thanh Lân đường."
"Vì sao?"
"Vì ma công."
"《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》ư?"
"Ha ha ha... Đúng vậy" Đường Ngân Đông ngây ngô cười gật đầu.
Lý Thủy Đạo nhướng mày, Thanh Lân đường vốn là một tông môn tu tiên, lại vì 《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》mà trực tiếp ra tay tiêu diệt một gia tộc tu tiên. Hơn nữa, Lâm gia kia thà bị diệt tộc, cũng không muốn nộp môn công pháp đó lên. Chỉ dựa vào chi tiết này cũng có thể biết được một chút về uy năng của 《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》này.
"Đến tột cùng là Hạ Nhược Tuyết trở thành đồng tham để tu luyện《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》như thế nào?" Lý Thủy Đạo lạnh giọng hỏi.
Đây là vấn đề mấu chốt nhất!
Đường Ngân Đông vừa lắc lắc đầu vừa chảy nước miếng nói: "Ha ha ha... Không biết."
"Thật sự không biết!"
"Thật sự không biết, đây là bí mật của《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》, Lâm thiếu chủ không nói cho ta biết."
"Hắn là cháu ngoại trai của ngươi, vì sao ngươi lại gọi hắn là thiếu chủ?"
"Sau khi Lâm gia diệt môn, hắn chính là gia chủ Lâm gia, đương nhiên ta phải gọi thiếu chủ."
Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lát, mới hỏi một vấn đề cuối cùng: "Bốn tháng trước, ngươi cứu Lâm Duẫn Chí cũng là chuyện bình thường, nhưng vì sao còn muốn giết chết tứ thúc ta?"
"Tứ thúc... Là ai?"
"Chính là người ngươi đã giết ở Lý gia."
"À... Vì đoạt lại Ngọc Khuê."
"Cái gì là Ngọc Khuê?"
"Chính là Ngọc Khuê truyền thừa ma công nha..."
Bốn tháng trước...
Đêm khuya tối đen.
Tại gia tộc Lý thị, Thần Mộc thành.
Trên mặt Lâm Duẫn Chí là một mảnh bầm tím, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Gã cố sức mở hai mắt, trong ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ và kiên định.
Lý Hạo Vân lập tức ra tay tìm tòi, từ trên xuống dưới, không chút khách khí lấy đi một khối Ngọc Khuê vuông vuông vức vức đỏ như máu, từ trên người Lâm Duẫn Chí.
Chỉ cầm nắm lấy vật này trong tay cũng cảm nhận được tính chất phi phàm của nó, có vẻ đây không phải vật phàm.
Bảo vật trong tay khiến gưng mặt ông ta toát ra vẻ tham lam, lập tức mở miệng cười nói: "Ngọc Khuê này vừa nhìn đã thấy bất phàm, nhất định là một kiện bảo vật. Và hiện giờ, nó đã thuộc về ta rồi."
Lâm Duẫn Chí cắn chặt răng, căm hận nói: "Nếu không trả vật ấy cho ta, ngươi sẽ chết!"