Thanh Lân Thú ló đầu ra khỏi lòng sông, lập tức đưa mắt nhìn ngó chung quanh, ánh mắt vốn hung tàn, hiện giờ lại như một kẻ ngốc.
Tên kia... Đã chạy đi đâu rồi?
Lâm Viễn Nhân nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên ánh mắt lão thoáng run rẩy, lòng bàn chân truyền đến một cơn đau nhức. Lão vội vàng cúi đầu nhìn xuống, đã trông thấy một thanh kiếm sắc bén vừa từ dưới sàn thuyền chui lên đâm thủng lòng bàn chân mình, chỉ lộ nửa phần mũi kiếm ra bên ngoài.
Lại nói, với tu vi hiện giờ của Lâm Viễn Nhân, dù Thanh Lân Giáp có mạnh đến mấy, cũng không thể bao trùm được toàn thân.
Hai người mặc cẩm bào của Lâm gia vừa nghe được động tĩnh truyền đến từ bên trong khoang thuyền, đã không chút do dự vọt. Một màn trước mắt này làm hai người bọn họ chấn động.
Chỉ thấy bàn chân Lâm thiếu chủ đang chảy máu không ngừng, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã trúng độc bị trọng thương.
Hạ Nhược Tuyết mặc kính trang màu đen đang cầm trên tay một thanh cương đao sắc bén, xinh đẹp vô song, lãnh diễm bức người.
Nàng đưa mắt nhìn về phía hai người mặc cẩm bào kia, lạnh giọng quát: "Cút!"
Hai người mặc cẩm bào lập tức rút bội kiếm bên hông ra, phong mang lóe sáng, quyết tâm vãn hồi thế cục cho thiếu chủ nhà mình.
"Đừng giết nàng, ta còn có việc dùng." Tuy Lâm Duẫn Chí đã trúng độc, đánh mất chiến lực, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Gã sờ tay vào ngực, tìm ra một cái bình ngọc, đổ ba viên Giải Độc Đan vào miệng.
Hai người mặc cẩm bào gật gật đầu, lập tức cầm kiếm công kích Hạ Nhược Tuyết.
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng lấy ra một túi thuốc bột từ trong lòng, cũng không chút do dự đã tung thẳng thuốc bột vào không trung. Thuốc bột cấp tốc bay ra ngoài, nhanh chóng hóa thành khí độc vô hình, tràn ngập bên trong khoang thuyền.
Hai người mặc cẩm bào lập tức bị khí độc bao phủ, phía trên làn da truyền đến cảm giác bỏng rát kịch liệt, bọn họ trúng độc rồi!
Dù vậy, bọn họ cũng không định lùi bước, vẫn như trước cắn chặt răng khởi xướng công kích về phía Hạ Nhược Tuyết.
Trong lòng Hạ Nhược Tuyết thoáng run rẩy. Nàng không dám có chút sơ suất nào, thanh đao trên tay chém tới, đánh ra vô số đao mang, trực tiếp lao về phía hai người mặc cẩm bào.
Cuộc chiến tàn khốc mà kịch liệt đã bùng nổ bên trong khoang thuyền.
Lạc Phượng Thập Tam Đao của Hạ Nhược Tuyết sắc bén vô cùng, chỉ tốn chừng nửa khắc đã chém chết hai người mặc cẩm bào.
Không khí trong khoang thuyền tràn ngập mùi máu tanh, thi thể im lìm nằm dưới sàn.
Quá đơn giản...
Sau khi hai kẻ này trúng độc, bọn họ đã hoàn toàn không phải đối thủ của Hạ Nhược Tuyết, rõ ràng vung kiếm nhưng đôi tay đã yếu đuối vô lực, dễ dàng bị nàng chém giết.
Ở bên trong khoang thuyền, Lâm Duẫn Chí đã trúng hai loại kịch độc, lại trực tiếp ngã sấp xuống dưới, sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, chỉ còn lại hô hấp mỏng manh, tựa như một người chết.
Cùng lúc này, ở bên ngoài, tại phần đuôi của chiếc thuyền nhỏ nọ.
Lâm Viễn Nhân bị trúng kiếm tại lòng bàn chân, bước đi tập tễnh, nghiêng ngả lảo đảo, lắc lắc lư lư, cảm giác đầu mình có chút mơ màng như say sóng. Nhưng đương nhiên đây không phải là say sóng, mà là trúng độc!
Phải mau chóng chấm dứt chiến đấu.
Vấn đề là kẻ kia có thể ẩn nấp trong nước, dù Thanh Lân Thú vốn là bá chủ sông ngòi, cũng không thể phát huy ra một chút chiến lực nào.
Đúng lúc này, Lý Thủy Đạo lại từ trong nước nhảy ra ngoài.
Xuất thủy nhất kiếm vốn là một chiêu thức kiếm thuật chuyên chúc của《 Rừng Đàm Kiếm Đạo 》.
Chỉ thấy kiếm quang lạnh thấu xương đang nhắm thẳng vào phần cổ Lâm Viễn Nhân.
Tuy trên người Lâm Viễn Nhân đã trúng kịch độc, nhưng pháp lực trong cơ thể vẫn tuần hoàn tự nhiên. Hiện giờ, pháp lực trong cơ thể đã bị hàn khí trên kiếm phong kích thích, trên người lão lập tức xuất hiện từng mảng thanh lân.
Lâm Viễn Nhân cố gắng xốc lại tinh thần chộp về phía phi kiếm của Lý Thủy Đạo.
Nhưng hiển nhiên ảnh hưởng của kịch độc nặng hơn lão nghĩ, khiến cho tốc độ và phản ứng đều chậm hơn một tia.
Trong lúc kiếm quang chớp động, hai mắt Lâm Viễn Nhân trực tiếp bị đâm thủng, trở thành một người mù.
Lý Thủy Đạo lại nhân cơ hội này, rơi vào trong nước.
Thủy Dũng Tiềm Hành Thuật!
Và biến mất.
Thanh Lân Thú: "..."
Đối mặt với tình thế nguy hiểm bậc này, hai mắt Lâm Viễn Nhân tràn ra huyết lệ tự, lão biết đại thế đã mất, trên mặt chợt lóe một tia tàn khốc, quyết định cá chết lưới rách.
Vốn dĩ Thanh Lân Thú đang ngơ ngác như một kẻ ngốc, lập tức nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, trong đôi mắt sáng rực, ánh lên một tia quang mang tàn nhẫn, khát máu.
Con Thanh Lân Thú này lập tức bơi về phía thuyền nhỏ, thân thể cao lớn của nó chui vào trong nước, cặp móng vuốt khổng lồ đặt lên boong thuyền.
Hạ Nhược Tuyết đang trốn tại nơi này chính là mục tiêu của nó.
Lý Thủy Đạo trơn như cá chạch, không thể tóm vào tay, ngược lại, vừa chui xuống nước liền biến mất, lão không thể làm gì được hắn, nhưng Hạ Nhược Tuyết lại khác. Nàng là một mục tiêu rõ ràng.
Công kỳ tất cứu [1]!
Đây chính là phương pháp đồng quy vu tận của Lâm Viễn Nhân.
Xoát!
Ngân quang hiện lên.
Lý Thủy Đạo đang ở trong nước lại thoáng hiện, một kiếm chém đứt đầu Lâm Viễn Nhân, lão trúng độc đã sâu, ngay cả Thanh Lân Giáp còn không kịp thi triển, liền bị một kiếm chặt đầu.
Ngay tại khoảnh khắc Thanh Lân Thú bò lên thuyền, chiếc thuyền nhỏ lập tức lay động kịch liệt, gần như sắp bị lật ngược.
Vốn dĩ chiến thuyền này không lớn, trên boong thuyền còn bị đâm hai lỗ, khiến cho nước sông chậm rãi xâm nhập vào bên trong, thuyền chìm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Hiện giờ cả con Thanh Lân Thú to lớn lại trèo lên nữa, tình trạng càng thêm nguy ngập.
Xuyên qua bức mành che, Hạ Nhược Tuyết có thể mơ hồ trông thấy thân hình một con cự thú khổng lồ đang ở trên boong thuyền.
Khí tức tanh hôi kia quá mức nồng nặc, dù xuyên qua bức trướng bồng, cũng có thể ngửi thấy.
Thuyền gỗ lung lay sắp đổ, thân thể của nàng cũng không tự chủ được mà thoáng run rẩy, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
[1] : công kỳ tất cứu có thể hiểu là khi bên ta tấn công địch nhân, khẳng định là địch phải chú ý bảo vệ những điểm yếu hại của mình, từ đó có thể điều khiển được hành vi của địch.