Lý Thủy Lãng cũng không nổi giận, gã lập tức rút ra mấy cây phi tiêu khác, rồi ném đi, chuỗi phi tiêu giống như mưa to, nhanh chóng bắn về phía Tương Tuyết.
Có điều, thân pháp của Tương Tuyết lại lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, dể dàng né tránh được từng cây phi tiêu bắn tới, nhịp bước nhẹ nhàng, tao nhã như phi điệp.
Khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại.
Đột nhiên, làn da trên người Lý Thủy Lãng trực tiếp lộ ra gân xanh, cơ bắp toàn thân chuyển thành cứng rắn, kiên cố như sắt thép.
Ngay sau đó, gã thả người nhảy lên, hai chân đá ra thối ảnh mau lẹ, hung mãnh không gì sánh được.
Độc Thứ Xuyên Vân Thối.
Đáng tiếc, Tương Tuyết lại không phải người đơn giản. Ngay khi Lý Thủy Lãng biến chiêu, nàng đã nhanh chóng phản ứng lại, tay chân cùng sử dụng, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, xung quanh người nàng đều là thủ ảnh, thối ảnh dày đặc, giống như nàng thực sự có được Bách Túc Thiên Thủ vậy.
Mỗi chiêu đánh ra đều chỉ thẳng vào điểm yếu hại trên người Lý Thủy Lãng.
Hai người trực tiếp quấn lấy nhau, vừa công vừa phòng như hình với bóng.
Lý Thủy Lãng dựa vào Độc Thứ Xuyên Vân Thối uy mãnh vô cùng, mỗi một đá đều mang theo lôi đình chi thế.
Mà Bách Túc Thiên Thủ của Tương Tuyết lại xảo diệu tuyệt luân, quyền ảnh tầng tầng lớp lớp, như thể có cả thiên thủ thiên tí [1], khó mà nắm bắt được.
Thân hình hai người bọn họ dây dưa với nhau, chiêu thức sắc bén triển chuyển đằng na [2], tiếng âm bạo rung trời không ngừng quanh quẩn trong sơn cốc.
Nhưng… dù Lý Thủy Lãng đã hết toàn lực, vẫn không thể đá trúng Tương Tuyết.
Một chuỗi giao thủ hoa cả mắt trôi qua.
Tương Tuyết bắt được sơ hở của Lý Thủy Lãng, một quyền đánh trúng mặt gã. Lý Thủy Lãng lập tức cảm nhận được một cơn đau nhức khó nhịn, thân thểmất đi khống chế, bay ngược ra ngoài, bị đánh bật khỏi thế trận.
Lý Thủy Đạo đứng ngoài quan sát cuộc chiến này từ đầu đến cuối, đúng là tốc độ của cả hai người này đều rất nhanh, nhưng cũng vì nhanh mới không thể thoát được "Bộ phong chi nhãn" của hắn.
Thủy Lãng cũng thôi, nhưng Tương Tuyết đã tu hành năm năm, ít nhất cũng đột phá Thông Linh cảnh trung kỳ được ba, bốn năm rồi, chỉ có thực lực như vậy?
Lý Thủy Đạo cau mày, lắc lắc đầu.
Sau khi Tương Tuyết rời đi, đại sư huynh Lý Thủy Lãng không thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân, hai hàng lệ lặng yên chảy xuống từ bên trong hốc mắt.
Lý Thủy Đạo thấy vậy, vội vàng tiến lên an ủi: "Thủy Lãng huynh đệ, đừng khổ sở, thắng bại vốn là chuyện thường của nhà binh, nàng chỉ tu luyện nhiều hơn huynh vài năm thôi mà."
Lý Thủy Lãng vô cùng kích động đáp lại nói: "Là nàng đánh lén ta! Ta còn chưa dùng tới Kinh Hạt Nhất Kích, nếu không nàng đã sớm mất mạng đương trường rồi. Chỉ vì ta không giết chết Tương Tuyết, không thể làm trái với môn quy, mới cố ý nhường nhịn một chút, không ngờ nàng lại không hiểu quy củ như vậy."
Lý Thủy Đạo nhè nhẹ vỗ bờ vai của gã: "Ta hiểu huynh mà, Thủy Lãng huynh đệ. Huynh vì bảo vệ tánh mạng của nàng, mới hiên ngang lẫm liệt thua một ván. Là chính nàng không biết tốt xấu, nếu hiện tại là thời khắc sinh tử trong thí luyện, làm sao nàng có cơ hội được?"
"Thủy Đạo... vẫn là đệ nhìn rõ mọi chuyện." Lý Thủy Lãng cảm nhận được sự ủng hộ và khích lệ của Lý Thủy Đạo, nước mắt dần dần ngừng lại.
Tôn nghiêm của nam nhân lại một lần nữa chiếm lĩnh cao điểm...
...
Lý Thủy Đạo chậm rãi trở lại tiểu viện của mình, mở ra cuốn đạo thư 《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》vừa nhận được.
Lời mở đầu của đạo thư có nói: Nhân thể tức trận pháp, tráo môn vi tất tồn. Thiên địa chi gian, tất tàng trận môn. Trận môn nãi sinh tử giới hạn, sinh giả đắc sinh, tử giả thụ diệt.
Chưởng sinh tử, gặp sinh môn. Gặp sinh môn tức sinh môn của trận pháp.
Vạn vật sinh diệt, dựa trận môn. Sinh sinh bất tức, rời sinh môn. Sinh tử tương tùy, chiếu trận môn...
[Dịch nghĩa: Cơ thể con người chính là trận pháp, cho nên tráo môn là điểm chắc chắc phải tồn tại. Trong thiên địa này, tất có ẩn giấu trận môn. Trận môn là giới hạn sinh tử, người sinh tất sinh, người tử chịu diệt…]
Lý Thủy Đạo đọc xong, bắt đầu trầm tư suy nghĩ về môn công pháp tu luyện này.
Cũng giống với đạo pháp của hắn, tu luyện 《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》 này cần vận dụng tới pháp lực, nhưng nó lại bị xếp vào vũ kỹ mà không phải là đạo pháp chân chính.
Lý niệm hạch tâm của môn công pháp này, nghe thì không quá phức tạp, đó là coi cơ thể con người trở thành một tòa trận pháp phòng ngự, mà mỗi tòa trận pháp đều có một sinh môn, hoặc là sơ hở, đây chính là điểm tất nhiên phải tồn tại.
Đọc đến đây, đột nhiên Lý Thủy Đạo lại nhớ tới Nước mắt hoàng tử Rupert [3].
Kiếp trước, hắn từng nghe nói Nước mắt hoàng tử Rupert có thể đỡ đạn, nhưng phần đuôi của nó lại cực kỳ yếu ớt, chỉ cần nhẹ nhàng kẹp tại nơi này một cái, Nước mắt hoàng tử Rupert vốn cứng rắn không thể phá vỡ kia, sẽ trực tiếp vỡ vụn.
Thậm chí còn có thể nói, Nước mắt hoàng tử Rupert càng chắc chắn, thì tráo môn của nó lại càng yếu ớt.
Đây là một loại quan hệ tương đối, phù hợp với quy tắc của thiên đạo.
Bởi vậy, suy nghĩ muốn làm cho tráo môn của bản thân trở nên mạnh mẽ, thậm chí là biến mất kia, vốn là hành vi sai lầm ngay từ căn bản rồi.
Trong quá trình vận chuyển môn công pháp này, thân thể càng cứng rắn, tráo môn lại càng yếu ớt, đây mới là thuận theo thiên đạo.
Cơ thể con người có tổng số là ba trăm sáu mươi năm huyệt vị, thì có tới ba trăm sáu mươi mốt chủ huyệt, và Lý Thủy Đạo có thể lựa chọn một chủ huyệt trong số này làm tráo môn.
Tráo môn chính là trận cơ, nghĩa là chỉ khi vận chuyển công pháp, nó mới trở nên yếu ớt vô cùng.
Như vậy, người tu luyện 《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》 sẽ lựa chọn chủ huyệt nào làm tráo môn cho mình?
-----------------
[1] : thủ và tí đều là tay, hiểu nôm na là rất nhiều tay.
[2] : triển chuyển đằng na chỉ các loại động tác võ học rắc rối phức tạp, liền mạch, thuyên chuyển không ngừng, vô cùng khó nắm bắt.
[3] : Nước mắt hoàng tử Rupert là những hạt thủy tinh cường lực do con người tạo ra bằng phương pháp nhỏ từng giọt thủy tinh nóng chảy vào trong nước lạnh, gây nên hiện tượng thủy tinh bị hóa rắn tạo ra một giọt có hình nòng nọc, với đuôi dài và mảnh khảnh.