Chương 3: Đợi Em Ngoái Đầu Nhìn Lại

Phiên bản convert 7835 chữ

9

Dù thế nào Lâm Dịch cũng không đồng ý huỷ hôn.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Em kiên trì theo đuổi anh tám năm, sao lại đành lòng huỷ hôn.”

“Khương Từ, em đừng chơi trò lùi một bước tiến ba bước với anh, anh không dính chiêu này đâu.”

Tôi vẫn thử nói lý lẽ với anh ta: “Tôi không lùi một bước tiến ba bước, tôi thật sự muốn huỷ hôn…”

“Em đừng có hòng.”

Anh ta cắt ngang lời tôi, ôm Bạch Thư Nhã đang nước mắt lưng tròng quay người rời đi.

Tôi đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn v ết th ương trên đầu gối mình.

Đang định rời đi.

Thì cánh cửa phòng làm việc lại được mở ra lần nữa.

Người lần này đi ra là Lâm Chiếu.

Anh nhìn sang, thấy tôi gương mặt bỗng chốc trở nên nghiêm khắc.

“Anh…”

Tôi mím môi, định chào một tiếng anh một tiếng rồi rời đi.

Nhưng anh lại nắm chặt cổ tay tôi rồi nói: “Cứ đi như thế, em không cần chân nữa sao?”

Thế là tôi, kẻ đang muốn rời đi lại được Lâm Chiếu đưa về phòng xử lý v ết th ương.

Trong suốt chín năm được nhà họ Lâm cưu mang.

Đây là lần thứ hai tôi đặt chân vào phòng của Lâm Chiếu.

Lần đầu tiên kết thúc trong không vui.

Bởi vậy lúc ngồi trên sô pha, tôi thấy không được thoải mái cho lắm.

Lâm Chiếu đi tìm hộp thuốc, cầm tăm bông ngồi trước mặt tôi, cầm mắt cá chân của tôi.

“Sẽ đau đấy.”

Anh ngước mắt lên nhìn tôi rồi bảo: “Anh sẽ cố gắng nhẹ tay một chút, Khương Từ, cố chịu nhé.”

Tôi gật đầu.

Nhưng thật ra động tác của Lâm Chiếu rất dịu dàng, gần như không khiến tôi cảm thấy đau.

Thậm chí còn khiến tôi nhớ lại cái hồi mình vừa mới đặt chân tới nhà họ Lâm.

Lúc mới đến, thật ra người tôi quen đầu tiên là Lâm Chiếu.

Khi ấy, tôi lúng túng, bất cẩn làm vỡ một chiếc đĩa in hoa.

Người làm đứng bên cạnh hét toáng lên: “Ôi chao, đây là chiếc đĩa bà chủ thích nhất đấy.”

Tôi sợ hãi, cơ thể run lên bần bật, lại sợ mình khóc sẽ khiến người ta cảm thấy không vui bèn vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh đĩa vỡ.

“Xin lỗi, xin lỗi, cháu sẽ đền…”

Người làm khinh khỉnh nói: “Đền ư? Đây là đĩa Her.mes, tiền bồi thường cho cái c h ế t của bố mẹ cô còn chẳng đền nổi một mảnh vỡ.”

“Đừng động vào, sẽ bị thương đấy.”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, là tiếng của Lâm Chiếu.

Khi ấy anh mới mười chín tuổi, là một chàng thiếu niên giỏi giang, xuất sắc.

Anh đi từ chiếc cầu thang xoắn ốc dài ngoằng xuống, lạnh lùng nhìn cô người làm kia rồi nói: “Không biết ăn nói thì quay về học lại.”

“Cô đã bị sa thải.”

Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn anh.

Cho đến khi cơn đau từ đầu ngón tay truyền tới.

Tay vẫn bị mảnh sứ cứa đứt.

Lâm Chiếu chau mày, nắm tay kéo tôi đến phòng của anh rồi rất kiên nhẫn thoa thuốc lên v ết th ương cho tôi.

Thấy tôi lúng túng, nghĩ ngợi một lát, anh vươn tay dịu dàng xoa đầu tôi.

“Đừng sợ.”

10

Khi ấy, thật ra người tôi thân thiết hơn cả là Lâm Chiếu.

Ở anh có một sự bình tĩnh khiến tôi vô thức muốn dựa dẫm.

Thế là mỗi tối sau khi tan học tôi luôn lặng lẽ đứng trước cửa phòng làm việc đợi anh.

“Sao vậy.”

Lúc Lâm Chiếu đi tới, anh dừng lại nhìn tôi rồi hỏi.

Tôi lấy hết dũng cảm, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh, em muốn theo học anh.”

“Học cái gì?”

Tôi do dự: “Thì… em muốn trở thành một người giỏi giang giống như anh.”

Lâm Chiếu nhìn tôi một lát, nhướng mày rồi mở cửa phòng làm việc.

“Vào đi.”

Khoảng thời gian đó, tôi đi theo anh học được rất nhiều kiến thức không được dạy ở trường.

Thậm chí anh còn dẫn tôi đi xem công ty nhỏ anh đồng sáng lập với người khác.

Có điều quan hệ giữa anh và Lâm Dịch luôn rất tệ.

Sau này Lâm Dịch giúp tôi, trên đường về nhà anh ta đã yêu cầu tôi: “Khương Từ, anh có ơn cứu mạng với em.”

“Bây giờ ân nhân của em yêu cầu em phải tránh xa tên tiểu nhân dối trá Lâm Chiếu.”

“Em có làm được không?”

Vì vậy sau đó.

Trước cái đêm hoang đường ấy.

Thật ra cũng sắp sửa hai năm tôi và Lâm Chiếu không nói chuyện với nhau.

“Xong rồi.”

Tiếng Lâm Chiếu đột nhiên vang lên.

Tôi cúi đầu nhìn mới nhận ra v ết th ương trên đầu gối đã được xử lý xong xuôi.

Anh đóng hộp thuốc lại, bình tĩnh nhìn tôi, anh nói: “Em định giải quyết chuyện giữa mình và Lâm Dịch thế nào, đã nghĩ xong chưa.”

Tôi cắn môi: “Em định huỷ hôn.”

“Ừ, còn gì nữa không?”

“Còn gì… gì nữa cơ?”

Anh cất hòm thuốc, chống tay lên chiếc sô pha đơn, cúi người xuống rồi nói: “Khương Từ, anh là doanh nhân, anh sẽ không làm chuyện gì không có lợi cho mình.”

“Anh giúp em hủy hôn, em muốn trả thù lao cho anh thế nào?”

Hô hấp nóng bỏng mỗi lúc một gần.

Bên trong căn phòng sáng mờ, cửa sổ khép hờ.

Gió đêm lùa vào, ánh trăng mờ mờ ảo ảo.

Tôi gần như chìm trong đôi mắt lạnh lùng như hồ nước của anh.

Đợi đến khi phản ứng lại, tôi đã nghiêng người về phía trước, hôn lên môi Lâm Chiếu.

Một nụ hôn vụng về.

Mà trong khoang miệng anh vần là mùi hương bạc hà mát lạnh quen thuộc, độc nhất vô nhị như ba năm về trước.

Khác hẳn mùi thuốc lá gay mũi trên người Lâm Dịch.

“Anh ơi, đây có được tính là thù lao không?”

Lâm Dịch cụng trán lên trán tôi, trầm giọng nói: “Khương Từ, em học hư rồi.”

Tôi không nói rõ được nó xuất phát từ tâm trạng báo thù hay là si mê.

Ly r ư ợ u vừa nãy tôi uống dưới tầng, hình như lúc này mới ngấm.

Tôi mơ mơ màng màng cất tiếng hỏi: “Anh không hút thuốc sao? Mùi vị không tồi đâu…”

Yết hầu của anh khẽ chuyển động.

Anh nâng cằm tôi để nụ hôn càng thêm sâu.

“Từng hút.”

“Nhưng sợ em muốn hôn nên anh cai rồi.”

11

Không biết Lâm Chiếu đã sắp xếp thế nào.

Buổi tiệc đính hôn ngày hôm sau đã biến thành bữa tiệc doanh nghiệp.

Kết thúc trong sự êm đẹp.

Tôi quay về công ty làm việc như trước kia, Lâm Chiếu cầm điện thoại của tôi, lưu số điện thoại của mình vào.

“Có chuyện gì thì điện cho anh.”

Anh nói: “Em không giải quyết được Lâm Dịch, cứ giao cho anh.”

Nhưng từ trang cá nhân tôi có thể nhìn thấy.

Suốt những ngày qua, vì chuyện của đời trước Bạch Thư Nhã liên tục gặp ác mộng, buộc phải đi khám bác sĩ tâm lý nhiều lần.

Lâm Dịch vẫn luôn ở bên cô ta.

Xem ra anh ta chẳng còn thời gian đâu mà quan tâm đến tôi nữa.

Tôi lịch sự nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, nhưng chắc không cần đâu.”

“Em thật là… dùng xong bèn vứt bỏ.”

Lâm Chiếu giơ tay, dường như rất muốn giống như trước đây, xoa đầu tôi.

Nhưng cuối cùng anh vẫn rụt tay về.

“Ý của anh là, lúc không có chuyện gì em cũng có thể gọi cho anh.”

Chiều hôm đó, lúc Lâm Dịch tới tìm tôi, trông mặt anh ta rất khó coi.

“Em giỏi lắm, Khương Từ.”

“Chuyện của hai chúng ta tại sao em lại nhờ Lâm Chiếu giúp đỡ? Em không biết thù oán giữa anh và anh ta sao?”

Tôi nhìn gương mặt hằm hằm của anh ta.

Có một chốc, tự dưng tôi bừng tỉnh.

Khi đó tôi kiên trì, quyết tâm như thế, chàng thiếu niên ra mặt giúp tôi lúc tôi bị mấy tên côn đồ b ắt n ạt, hình như đã ở lại tám năm về trước.

Hoặc là ngay từ ban đầu đó chỉ là ảo giác của tôi.

“Năm đó, vì tôi thân thiết với lâm Chiếu nên anh mới cố tình ra mặt giúp tôi lúc tôi bị b ắt n ạt phải không?”

“Như thế anh mới có thể đường đường chính chính bảo tôi tránh xa anh ấy.”

Lâm Dịch trợn mắt nhìn tôi, một lúc sau, anh ta phì cười.

“Sao nào, em lại thích Lâm Chiếu rồi hả?”

“Cũng đúng thôi, công ty của nhà họ Lâm đều do anh ta quản lý, ở bên anh ta em mới có thể một bước lên tiên.”

Lâm Dịch cười nhạo tôi: “Nhưng Khương Từ, em không tự thử nhìn lại mình xem, em là hạng người gì?”

“Dù Lâm Chiếu có nói gì với em thì đó cũng chỉ là dỗ em vui, chơi bời thôi.”

“Em thật sự cho rằng anh ta sẽ giống như anh, chịu lấy em sao?”

Đột nhiên anh ta nắm chặt cổ tay tôi, gần như bắt ép đẩy tôi vào trong xe.

Sau đó phóng xe, đi đến một khách sạn ở trung tâm thành phố.

Hội trường trên tầng sáu mươi tám, mùi hương thơm ngát, ánh đèn rực rỡ.

Lâm Chiếu mặc một bộ vest thẳng thớm đi giày da, đứng ở vị trí trung tâm được mọi người vây quanh, sóng bước bên anh là một người phụ nữ, trông họ rất thân mật.

Đầu tôi như nổ tung.

Giọng nói mỉa mai của Lâm Dịch vang văng vẳng bên tai: “Em nhìn thấy gì chưa? Đó là cô cả của nhà họ Chu.”

“Lần này Lâm Chiếu về đây là để đính hôn với cô ta.”

Bạn đang đọc Đợi Em Ngoái Đầu Nhìn Lại của Zhihu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!