Giọng của anh rất bình thường, cũng rất dịu dàng.
Như thể không khác gì với ngày thường cả.
Với anh mà nói, đây cũng chẳng khác gì khi anh đến cục cảnh sát đón cô tan làm cả.
Trình Lộc giấu cái cằm nhỏ nhắn trong lớp khăn quàng cổ, những sợi len li ti trên khăn làm mũi cô hơi ngứa, muốn hắc xì một cái.
Cô không nói gì, cứ cụp mắt nhìn mũi chân mình.
Cô như thế, lập tức trở nên đối lập với Lâm Phùng.
Giây lát sau cô chợt cảm nhận được hơi thở ấm áp bao lấy mình, cô đã sớm quen với mùi hương cơ thể Lâm Phùng, trước kia còn thường phản xạ có điều kiện với anh, nhưng sau khi ở cạnh anh đã không còn bài xích thế nữa.
Cô chẳng hề chống cự, cứ thế bị Lâm Phùng ôm vào lòng.
Anh hít vào một hơi, hơi thở của anh chạm vào vai cô.
Trình Lộc cũng giơ tay choàng qua lưng anh, tấm lưng dày rộng của anh quét sạch mây mù trong đầu cô, nhưng cô vẫn im lặng không nói gì.
Lâm Phùng vỗ nhẹ lưng cô, anh bật cười đầy cưng chiều: “Trẻ con đều có người lớn dỗ, em cũng có anh, có oan ức gì cứ nói với anh là được, muốn cáu kỉnh anh cũng bằng lòng. Chỉ cần em… Đừng mất tích như thế.”
Cô sẽ không.
Trình Lộc cảm thấy mắt mình hơi cay cay, nhưng nước mắt lượn quanh hốc mắt rồi bị cô mạnh mẽ nuốt ngược vào.
Lúc còn học tiểu học, mỗi lần Tần Văn Hương đến đón cô đều đến rất trễ.
Những đứa nhỏ khác đều được người lớn đón đi từ sớm, hoặc kết bè lũ kéo nhau về nhà.
Chỉ có cô, lúc nào cũng ở lại trong trường trễ nhất mới về, cũng có khi cô sẽ một mình đến công viên gần trường học chờ Tần Văn Hương tới đón cô.
Nhưng lúc bấy giờ công viên kia đã bị phá bỏ, vì thế Trình Lộc vẫn gọi nó là vườn thái giám.
Trước đây trong vườn thái giám có một cái đu quay, mỗi lần cô chờ Tần Văn Hương đến đón đều ở chỗ đó.
Không có ai chơi với cô cả, cô tự chơi một mình cũng rất vui.
Nhưng có một lần, cô bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt.
Là bốn, năm đứa nhỏ học cùng trường, chúng vây cô lại trong không gian hẹp, bắt đầu cười nhạo cô: “Ha ha ha, tao thường thấy nó ở đây, có phải cha mẹ nó không cần nó nữa không.”
“Có phải nó phạm lỗi gì đó, nên cha mẹ nó mới không cần nó nhỉ?”
“Tao nghe nói nó sống ở viện mồ côi bên ngoài thành phố, mỗi ngày đều đi học rất sớm, về nhà cũng rất xa.”
“Là đứa mồ côi à…..”
Khi đó Trình Lộc rất khó chịu, cô muốn chúng nó câm miệng lại.
Cô có cha mẹ, nhưng họ đã mất mạng trong lửa lớn.
Cha mẹ cô không hề không cần cô, chỉ là họ không thể ở lại bên cạnh cô mà thôi.
Cô không phạm lỗi, cô cũng không làm gì hết.
Hôm đó là ngày đầu tiên Trình Lộc ra tay đánh người, cô đánh mấy đứa trẻ vây lấy cô đến gào khóc in ỏi, có đứa tè cả ra quần. Cô cũng chẳng tốt đẹp gì, cả người bị mấy đứa trẻ kia cào trầy hết.
Sau đó mấy đứa trẻ kia nhìn thấy cô đều đi đường vòng, tính tình của cô cũng càng ngày càng xấu, mãi đến khi hiểu chuyện mới bớt đi nhiều.
Thật ra, những chuyện này không hề quan trọng.
Điều cô nhớ rõ nhất là, khi đó vừa đến viện mồ côi, viện mồ côi Nhạc Thành cách trường tiểu học cô đang học rất xa. Mỗi ngày Tần Văn Hương đều mất rất nhiều thời gian đến đón cô, mà Tần Văn Hương cũng không yên tâm để một đứa nhỏ như cô tự đi xe đến.
Khi đó là mùa ve sầu gọi nhau, vườn thái giám vẫn yên lặng như tờ, đèn đường đã bị hỏng mất một cái, chỉ còn sót một cái tản ra ánh sáng yếu ớt.
Tần Văn Hương đi đến trước mặt cô, bà lấy một viên kẹo nhỏ ra, cười nói: “Tiểu Lộc, ta đến đón con đây, hôm nay ở trường học vui không?”
Trình Lộc cười dịu dàng, cô ngước đầu nhìn Tần Văn Hương rồi gật đầu: “Vui lắm, các bạn học đều rất tốt.”
Trình Lộc nhớ đến những chuyện không vui của rất lâu trước kia, cô không nhịn nổi nữa, nước mắt bắt đầu lan tràn khỏi hốc mắt.
Một đoạn ký ức này, có lẽ cũng là lần đầu tiên cô biết đến cảm giác tức giận và oan ức.
Sau đó cô không còn nói lên tâm trạng của mình cho bất kỳ người nào nữa.
Lâm Phùng cảm nhận được Trình Lộc trong lồ ng ngực khẽ run run, anh nhíu mày, càng ôm chặt Trình Lộc hơn: “Bà xã, về nhà thôi.”
Cô đẩy Lâm Phùng ra, không hề ngẩng đầu.
Lâm Phùng cũng không ép buộc cô, anh biết Trình Lộc luôn hiếu thắng, không muốn biểu lộ một mặt yếu đuối của mình cho người khác thấy.
Cô ngồi ở ghế phụ lái, nước mắt đã được lau sạch, chỉ còn lại viền mắt ửng đỏ. Lâm Phùng cài dây an toàn giúp cô, ngay sau đó anh lấy bản kiểm điểm được cất trong túi xách ra.
Anh mỉm cười dâng hai tay lên cho cô, gương mặt đẹp trai của anh được một tầng ánh sáng dịu dàng bao lấy, Trình Lộc không nhịn được hỏi: “Đây là gì?”
“Chịu nói chuyện rồi?” Lâm Phùng mỉm cười, anh giải thích với Trình Lộc: “Đây là hành lý đến đón em về nhà.”
Xe bắt đầu lăn bánh, Trình Lộc chậm rãi mở bản kiểm điểm trong tay ra. Trên trang giấy mỏng manh là màu mực anh thường dùng, câu đầu tiên đã gọi cô — Bà xã.
Trái tim cô thoải mái trở lại, cuối cùng cũng không còn đau buồn như vừa rồi nữa.
Trên bản kiểm điểm của Lâm Phùng, mỗi một câu một chữ đều lộ rõ vẻ yêu thương bà giữ gìn Trình Lộc. Dù đó chỉ là một lời nói hết sức bình thường, nhưng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được tình cảm đậm sâu trong đó.
Đến khi đọc hết, cũng đã về đến khu chung cư Phỉ Thúy.
Lâm Phùng cởi dây an toàn cho cô, cô cất bản kiểm điểm của Lâm Phùng đi, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tươi tắn: “Em có tay mà, em có thể làm được.”
Cuối cùng vẻ mặt Lâm Phùng cũng trở nên thoải mái: “Em không giận là được rồi.”
“Không giận anh, chỉ khó chịu thôi.”
“Vậy em nhớ, sau này có khó chịu cũng phải nói với anh, chúng ta cùng chia sẽ.”
Đôi con ngươi đen láy của anh trở nên lấp lánh, cũng chẳng thấy mỉm cười.
Với Trình Lộc mà nói, kết hôn với Lâm Phùng tức là chuyện vui sẽ được nhân đôi, còn chuyện không vui sẽ giảm đi một nữa, dù lúc nào cũng sẽ như thế.
Anh nguyện ý vui vẻ cùng cô, cũng bằng lòng nhận bớt đau thương của cô.
Tối ngàu hôm đó, Thẩm Linh gọi điện thoại đến.
Nhưng không phải gọi cho Lâm Phùng, mà là Trình Lộc.
Lúc này Lâm Phùng vẫn còn ở trong phòng tắm, cô thấy thông báo trên điện thoại thì ngẩn ra khoảng năm giây, cuối cùng mới bắt máy: “Mẹ.”
“Tiểu Lộc à.” Thẩm Linh gọi cô một tiếng, dường như bà ta đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, nói: “Thiến Thiến đã quyết định về Mỹ, con đừng giận.”
“Con không giận.” Trình Lộc giải thích, cô bỗng nhíu mày, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phòng tắm dội ra: “Mẹ, con không hề tức giận, con chỉ cảm thấy tủi thân thôi.”
“Mẹ đừng nói gì, nghe con nói một chút được không?” Trình Lộc nói xong, bên Thẩm Linh thật sự không còn âm thanh gì nữa, dường như bà ta đang cẩn thận lắng nghe Trình Lộc nói. Trình Lộc bèn nói tiếp: “Con tủi thân vì mẹ thiên vị cô Từ, rõ ràng con mới là vợ hợp pháp của Lâm Phùng. Mẹ cũng là một người phụ nữ, cũng là một người vợ, mẹ phải biết chuyện hôn nhân bị người khác xen vào là cảm giác thế nào mà?”
“Tuy Lâm Phùng sẽ không giận con mà đi, nhưng mẹ thì sao?”
“Vì thế, mẹ hiểu chứ? Con không giận cô Từ, cũng không giận Lâm Phùng, mà là mẹ.” Trình Lộc cụp mắt xuống, giọng của cô rất ấm áp, nhưng thái độ rất quả quyết: “Con biết không nên nói với người lớn như vậy, nhưng con cũng mong mẹ xin lỗi con.”
Bên đầu dây im lặng rất lâu.
Thẩm Linh nặng nề ho khan một tiếng, rất lâu sau bà ta mới lên tiếng: “Tiểu Lộc, xin lỗi.”
Trình Lộc nghe Thẩm Linh xin lỗi mình, lúc này cô mới bằng lòng cúp điện thoại với Thẩm Linh. Cũng không lâu lắm, cửa phòng tắm bị mở ra, Lâm Phùng mặc một bộ đồ ngủ màu đen bước đến.
Mái tóc anh vẫn còn nước nhỏ xuống, sự ướt át ấy khiến màu tóc anh như đen hơn.
Anh nhìn Trình Lộc, hỏi: “Nói xong rồi à?”
Trình Lộc cười cong cong mắt, cô gật đầu: “Ừm, nói xong rồi, ngày mai cô Từ sẽ về Mỹ.”
Cô bước xuống khỏi giường, mang dép vào rồi kéo cánh tay Lâm Phùng bước ra phòng khách, còn vừa đi vừa nói: “Đi sấy tóc, nếu không sấy tóc sẽ bị nhức đầu đấy.”
“Được.”
Anh ngồi xuống, Trình Lộc lấy khăn lau tóc cho anh, sau đó, tiếng máy sấy tóc vang lên trên đỉnh đầu.
Bàn tay Lâm Phùng khoát lên đầu gối, mí mắt rũ xuống, anh tự nhìn chằm chằm mấy ngón tay mình chẳng nhúc nhích.
Khi tay Trình Lộc xoa qua xoa lại tóc anh, anh lại không nhịn được hơi nhếch khóe môi lên.
Anh há miệng nói: “Bà xã, anh yêu em nhất.”
Trong sách có rất nhiều câu từ bài tỏ tình cảm, lúc Lâm Phùng yêu đương với cô đã từng xem qua không ít. Nhưng vào giây phút này, đầu óc anh đã chẳng còn nhớ gì nữa, cũng chỉ có thể nói một câu đơn giản như vậy mà thôi.
Yêu em nhất.
Anh, Lâm Phùng, người anh yêu nhất tên Trình Lộc.
Bên tai Trình Lộc toàn là tiếng máy sấy tóc, cô bỗng tắt máy sấy đi rồi “hả?” một tiếng, nhìn xuống đỉnh đầu Lâm Phùng hỏi: “Vừa rồi anh nói gì? Em không nghe rõ.”
“Không nói gì hết.”
Màu đỏ ửng đã nhuộm dần cần cổ anh.
Cần cổ thon dài đỏ bừng lên, tựa như một viên ngọc quý trong tránh lộ vệt hồng. Trình Lộc híp mắt nhìn, cô càng chắc chắn rằng vừa nãy Lâm Phùng đã nói gì đó.
Hơn nữa, còn là lời khiến người ta xấu hổ.
Trình Lộc mím môi cười lên, cô tiếp tục sấy tóc cho Lâm Phùng.
Những sợi tóc mềm mại của anh xuyên qua kẽ tay Trình Lộc, rất nhanh đã được sấy khô.
Lâm Phùng nhìn thời gian, đã gần mười giờ, anh đứng dậy hổi Trình Lộc: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Trình Lộc cất máy sấy tóc đi, cô nhìn Lâm Phùng đang bước về hướng phòng ngủ. Bóng lưng rộng lớn rơi vào mắt cô, cô chạy lên mấy bước ôm lấy Lâm Phùng từ đằng sau.
Lâm Phùng cũng không nhúc nhích.
Cô kề sát vào sau lưng anh, ngay cả tiếng tim đập trong lồ ng ngực cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Sao thế?”
Trình Lộc ôm anh không chịu buông, cô có hơi bướng bỉnh rầm rì một tiếng, tựa như đang làm nũng vậy. Cô buồn buồn nói: “Ông xã, anh nói lại lần nữa đi, lần này em sẽ chú ý lắng nghe mà.”
Lâm Phùng bỗng cảm thấy có chút khô nóng.
Nhất là trên mặt anh, nóng đến không chịu được.
Da mặt của anh mỏng, rất ít khi nói mấy câu kiểu đó trước mặt Trình Lộc. Anh nói một lần là được rồi, còn muốn anh nói thêm lần nữa, đây là chuyện không thể nào.
Anh không lên tiếng, Trình Lộc cũng không buông tay.
Trình Lộc siết chặt tay hơn, cô chậm rãi nhón chân lên, tựa đầu mình vào bả vai anh. Cô đến gần hơn, sau đó cắn nhẹ lên cổ anh một cái, trên cổ anh lập tức xuất hiện một dấu đỏ nhỏ.
Suýt nữa Lâm Phùng đã không kiềm được, giọng anh hẫng đi một nhịp, có chút màu sắc khác lẫn vào, anh nói: “Đừng nghịch.”
Trình Lộc mềm giọng, tiếp tục làm nũng: “Ông xã, anh nói lại lần nữa đi mà.”
Trình Lộc cứ nũng nịu như thế, đúng là muốn mạng Lâm Phùng.
Cô muốn nghe, anh cứ nói là được.
“Vừa nãy anh nói.” Lâm Phùng hơi dừng lại, anh cảm giác được nhiệt độ trên mặt mình cao đến đáng sợ. Nhưng độ ấm từ đằng sau lưng anh đã lay động mọi quyết tâm của anh, anh thở ra một hơi, nói tiếp: “Bà xã, anh yêu em nhất.”