Chương 101: Không Ổn
Rốt cục là có hay không?
"Tự ngươi hỏi hắn đi."
Trí giả không muốn nói thêm vấn đề này này.
Người trước mắt, có hơi…
Không giống lắm.
"Nếu như cha ngươi quả thực là Chuyên gia về Ma Đạo, ngươi cứ trực tiếp hỏi hắn thư tịch lợi hại là được rồi. Vậy còn cái gì muốn hỏi nữa không?"
Trí giả hỏi.
Dường như đã sốt ruột muốn tiến vào giai đoạn kế tiếp - tiễn khách lắm rồi.
"Còn một vấn đề nho nhỏ nữ, lát nữa nơi này còn có người khác tới sao?"
Chu Tự hỏi.
"Có, nếu như không có ta cũng sẽ bổ sung đủ chín người."
Trí giả nói.
Cơ duyên mở ra, vốn là để nói chuyện với người khác.
Một người quá ít, mà nói chuyện cùng người này chẳng vui tí nào.
Không giống tu chân giả một chút nào.
"Vậy mấy quả còn lại này, chờ chút nữa nếu có người tên là Chu Ngưng Nguyệt hoặc Thu Thiển vào thì ngươi đưa cho các nàng nhé."
Chu Tự chỉ vào đống trái cây nói.
Đã no nê rồi, không ăn thêm được nữa.
Hái được mười mấy hai mươi quả, làm sao ăn hết được.
"Nếu như không vào thì sao?"
Trí giả hỏi.
"Thì thôi vậy."
Chu Tự tùy tiện nói.
Dù sao cũng không mang ra được.
"Có lẽ về sau chúng ta sẽ còn gặp lại, ta hành tẩu trong trời đất, khắp nơi đều có thể có mặt ta. Khi ngươi tu luyện đạt tới cảnh giới nhất định, có lẽ sẽ chạm đến khe hở ta để lại. Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại lần nữa."
Trí giả đặt chén trà xuống chỉ vào đồng cỏ vô tận nói:
"Đi ra ngoài là có thể trở về. Nói trước cho ngươi một tiếng, ăn trái cây vào tốt nhất là về tu luyện, tiện tiêu hóa luôn một thể. Sẽ có ích cho ngươi nâng cao cảnh giới."
Hóa ra trái cây sẽ thêm vòng cho ma chủng.
Sau đó Chu Tự đứng dậy, hắn nhìn trí giả nói:
"Theo quy củ trong giang hồ, ta phải gọi ngươi tiền bối, hay là gì?"
"Quy củ giang hồ là không nên hỏi, hỏi chính là không hiểu quy củ."
Trí giả nói.
Chu Tự:
"…"
Nghĩ một chút vẫn nên đi thôi, không cản trở đối phương tiếp khách.
Trở về lôi ma chủng ra tăng ca, mau chóng lên Đấu Giả thất phẩm, mở ra đặc hiệu.
"Chờ một chút."
Khi Chu Tự sắp quay người rời đi, trí giả gọi hắn lại:
"Đến một chuyến mà để ngươi tay không ra về, cơ duyên này của ta như thừa thãi vậy. Ngươi tu cái gì?"
"Phá Thiên Ma Thể."
Chu Tự trả lời.
Đối phương muốn đưa đồ vật, đương nhiên hắn không cần phải khách khí.
Đưa thì nhận thôi, không dùng cũng phải nhận.
Phép tắc giang hồ là vậy.
Trí giả chẳng nói chẳng rằng, hắn phất tay trong không trung, một cây Phương Thiên Kích màu đỏ sậm xuất hiện.
Sau đó hắn ném về phía Chu Tự:
"Phá Thiên Chiến Kích, do một vị cường giả đỉnh cấp tu luyện đại thành Phá Thiên Ma Thể để lại. Sau ta có được, vẫn chưa có cơ hội đưa cho ai, cho ngươi. Muốn thử đặc hiệu có thể khởi động Phá Thiên Ma Thể xem sao."
Chu Tự cầm Phá Thiên Chiến Kích, nghĩ thầm đây có tính là thương không?
Nghe nói người cầm thương vận khí đều rất bình thường, nhưng mà lại nghe nói người thích cười vận khí cũng sẽ không quá kém.
Về sau hắn cầm thương cuồng tiếu, có lẽ sẽ trung hòa?
Không nghĩ lan man nữa, hắn trực tiếp khởi động Phá Thiên Ma Thể.
Giờ khắc này mắt của hắn biến thành màu đỏ sậm, trên thân hào quang màu đỏ sậm bao quanh, như lửa nhưng lại không phải lửa.
Khiến hắn bất ngờ chính là, Phá Thiên Chiến Kích trong tay như vừa được kích hoạt, từng đường vết nứt màu đỏ sậm bắt đầu kéo dài.
Không, đó là hào quang đỏ sậm.
Nhưng trong tích tắc, Phá Thiên Chiến Kích thật giống như có dung nham tuôn chảy.
Không chỉ vậy, còn có một vầng sáng đỏ sậm như dòng nước vây quanh hắn.
Chu Tự cảm thấy lúc này hình như mình mở ra đặc tính không nhỏ.
Ngầu.
Thấy con ngươi của Chu Tự màu đỏ sậm, kẻ ngu cũng sửng sốt một chút, nhưng là hắn vẫn cố gắng bảo trì vẻ thờ ơ.
"Nếu không có vấn đề gì, vậy có thể về được rồi đấy.”
Vẻ thờ ơ duy trì rất thành công.
Chu Tự thì rất mừng rỡ, hắn hai tay ôm quyền:
"Tiền bối, giang hồ đường xa, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
Soạt!
Chu Tự vung Phương Thiên Kích, vác sau lưng quay người rời đi.
Trí giả:
"…"
…
Chu Tự một lần nữa trở lại ngọn núi.
Gió lớn thổi vù vù.
Đây là vì biến thành đỉnh núi, không có gì che chắn.
Tay hắn cầm Phá Thiên Chiến Kích, đi xuồng núi.
"Không biết đám Chung Hổ kia có còn ở đó hay không, để cho họ tới thử đặc hiệu của ta một chút."
Đánh dã thú bọn nó không biết phối hợp, vẫn là tìm người đánh thích hợp hơn.
Nhưng người xa lạ chắc chắc sẽ không hỗ trợ.
Đám Chung Hổ này thì khác, tuy có hơi vặn vẹo, nhưng đối với Thánh Tử là hình hình như vẫn khá cung kính.
Đương nhiên, nếu như cần thù lao, hắn cũng có thể trả cho một chút.
Hình như tu chân giới sử dụng linh thạch, lần sau đến chỗ Nguyệt tỷ lấy một ít.
Nghĩ vậy Chu Tự liền đuổi theo đám Chung Hổ.
Đám Chung Hổ đã rời núi từ trước đó chợt cảm giác sau lưng lành lạnh, không ổn rồi, mau chóng rời đi thôi.