Chương 105: Phải Chuồn Thôi!
Trong rừng, một con thân báo yêu thú cả người chằng chịt vết thương, đầu đội mũ giáp đang thong thả đi tới.
Thỉnh thoảng nó còn gõ mấy lần lên mũ giáp.
Lúc này, bên trong chiếc mũ giáp có một con mắt đỏ lập loè:
“Con súc sinh này, ngươi cho rằng như vậy là có thể làm tổn thương đến ta sao? Đợi thêm một khoảng thời gian nữa ta sẽ khôi phục lại Ma Sát chi khu, mà ngươi cũng sắp chết dưới hắc tiên của ta thôi...Oa oa oa….”
Mũ giáp còn chưa nói dứt lời, cái sừng của Độc Giác Yêu thú đã phóng điện, để mũ giáp cảm nhận lôi đình chi nộ một chút.
“Hừ! Chỉ là lôi đình chi lực thôi mà, thực sự nghĩ là có thể đả thương ta đấy à? Thế nhưng trông ngươi cũng có chút tác dụng đấy, tạm thời giữ ngươi lại cũng không có...Oa oa oa…..”
Sừng lại bắn lôi đình chi nộ thêm một lần nữa.
“Cũng có chút thực lực, đợi khi ta khôi phục rồi sẽ không giết ngươi, còn thu ngươi là yêu bộc, cho ngươi tương lai vô hạn, để ngươi có cơ hội trở thành kẻ mạnh trong tu chân giới...oa oa oa….”
“Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, chúng ta kề vai chiến đấu, để ta đưa ngươi tới cường giả chi...oa oa oa…”
“Vậy ta gọi ngươi một tiếng Giác ca, ngươi đừng có không biết điều, từ nay về sau ngươi chính là đại ca của ta, ngươi đi đâu thì ta sẽ đi đó, ngươi nói một là một mà hai là hai, huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim.”
Lúc này Độc Giác Yêu Thú mới không tiếp tục phóng thích lôi đình chi lực nữa, trong mắt hiện lên chút đắc ý.
"Giác ca, ta cảm nhận được vị trí của Ma Sát khải giáp của ta, chúng ta giết qua đó đi."
Giác ca nhìn móng vuốt của mình một chút, cuối cùng đi theo hướng và mũ giáp đã chỉ.
"Giác ca tín nhiệm ta như vậy chính là phúc phần của tiểu đệ đây, về sau chúng ta trấn áp ma tu, thành lập liên minh yêu tu nha.”
...
Trong một góc của rừng cây, Tô Thi trốn ở thân cây mà quan sát tứ phía.
Nàng luôn cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Đây là kinh nghiệm.
Kinh nghiệm của nàng tăng rất nhanh.
Quả nhiên, không bao lâu liền có một đám yêu thú đi tới khu vực gần cây.
Chỉ là khi trông thấy bầy yêu thu này đi tới, Tô Thi có chút kinh ngạc.
Dường như bầy yêu thú này đang chạy trốn, cả đám đều ước gì bản thân có thể chạy càng nhanh càng tốt.
Sao lại có cảm giác như đang chạy trối chết thế này?
Thế nhưng dường như bên chỗ nàng cũng không hề bị phát hiện.
Rất nhanh, Tô Thi phát hiện bản thân đang chạm mắt cùng với đám yêu thú này.
Thực sự chạm mắt, bản thân là người dễ bị ức hiếp hơn.
Đối phương đã trông thấy rồi, sau đó đám yêu thú gầm nhẹ.
Tô Thi:
"..."
Nàng phát hiện dường như những yêu thú muốn bắt mình để xả giận.
Oanh!
Ngay khi nàng còn đang hốt hoảng, một tiếng nổ rền truyền đến, có yêu thú còn bị nổ bay ra ngoài.
Là tiêu phi kiếm do Minh Nam Sở mai
Trông thấy đám yêu thú bị nổ bay ra ngoài, Tô Thi cảm giác kinh nghiệm của bản thân lại tăng lên rồi.
Lần này nàng không sợ nữa mà bắt đầu dẫn quái.
Sau đó tiếng nổ mạnh không ngừng truyền đến, là tiểu phi kiến của Minh Nam Sở tiểu kiếm và phù lục của Hàn Tô.
Thế nhưng sau khi Tô Thi trông thấy số đồ vật kia đã tiêu hao đến quá nửa thì lập tức dừng ý định dẫn quái lại mà tránh lên trên cây giả chết.
Nếu không, nàng sợ không đợi được đến khi đám Minh Nam Sở trở về.
Chỉ là có một con gấu lớn bước ra, trong vuốt của nó là một đám lửa, lông tóc đều nổi lửa, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Đấu giả thất phẩm.
Ngay khoảng khắc trông thấy đối phương, Tô Thi tràn đầy luống cuống.
"Không được, phải chuồn thôi."
Nàng nhìn chung quanh một lần, trận pháp vừa vỡ liền ngự kiếm mà chạy.
Không biết có thể kiên trì đến khi đám Minh Nam Sở họ trở về hay không.
Cũng phải sớm thông báo cho đám Hàn Tô biết, chắc chắn yêu thú thất phẩm rất khó đối phó.
Gào!
Con gấu khổng lồ gầm lên đầy giận dữ, vọt thắng về phía Tô Thi.
Đoàng!
Tiểu phi kiếm của Minh Nam Sở lại nổ lớn, cũng không thể để lại thương tổn gì cho con gấu khổng lồ kia.
"Xong rồi xong rồi, không trốn thoát rồi."
"Không ổn rồi."
Ầm!
Hỏa Hùng bị ngăn cản lại, là trận pháp của Hàn Tô.
Thừa dịp đối phương không thể lập tức tấn công đến, Tô Thi lấy bùa hộ mệnh mà cha mẹ tặng ra, nắm chắc trong lòng bàn tay.
Lúc này, Hoả Hùng lại phát động tấn công một lần nữa, xung quanh ngập tràn hung hiểm, nàng muốn trốn cũng không trốn được.
Trông thấy móng vuốt của gấu đang vươn đến, Tô Thi bị doạ đến nhắm chặt mắt ngồi xổn xuống.
Cắn răng đảm bảo bản thân sẽ không bị đau mà kêu thành tiếng.
Chỉ là….
Chờ một hồi lâu cũng không thấy đòn công kích của Hoả Hùng, khi nàng vụng trộm mở mắt nhìn, phát hiện Hoả Hùng đứng ở đằng trước kia, hoả diệm trên móng vuốt đã tắt ngúm, ngọn lửa trên đỉnh đầu cũng biến mất luôn.
“Chết, chết rồi ư?”