Chương 12: Chưa Từng Giết Ai
Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự rõ ràng một điều.
Quả thực có tu chân giả.
Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn về phía người còn lại.
Đối phương có hành động.
"Muốn đánh lén à?"
Trong lòng Chu Tự cảnh giác, trực tiếp ra tay.
"Không ổn, không trốn được rồi."
Thu Thiển kinh hãi, chỉ có thể đọ sức với.
Nhưng mà...
Một quyền đánh Bạch Cẩm trọng thương, rốt cục là cấp bậc gì?
Động tác của Chu Tự rất nhanh, hít vào chưa kịp thở ra, hắn đã xuất hiện trước mặt Thu Thiển.
Đấm ra một quyền thẳng vào mặt đối phương.
Rầm!
Khi đường quyền sắp chạm đến đối phương, hắn cảm giác có một lực cản vô cùng mạnh mẽ.
Hắn vô thức tăng thêm sức mạnh.
Răng rắc.
Tiếng đồ vật bị đánh vụ vang lên.
Sau đó một quyền tiếp tục hạ xuống.
Xoẹt!
Có mảnh vỡ bay ra, xẹt qua cánh tay của hắn, tiếp đó Chu Tự cảm giác được mình đánh vào người đối phương.
Rầm!
Đối phương bị hắn một quyền đánh bay ra ngoài.
Khi hắn định tiếp tục công kích thì phát hiện người đã không còn ở đó.
"Người này mạnh hơn người ban nãy không ít."
Chu Tự kinh ngạc.
…
Keng!
Keng!
Sau khi người thứ hai biến mất, Chu Tự nghe thấy dường như có một thứ gì đó đang đâm vào tường, như một con dao bướm.
Nó phát ra ánh sáng mờ.
"Là thứ vừa mới bị ta đánh nát à?"
Nhìn con dao nhỏ đâm vào tường, hắn có chút kinh ngạc.
Dường như thứ này lướt qua cánh tay hắn.
Hắn thuận tiện sờ sờ cánh tay.
“Híc!”
"Bị thương rồi?"
Lúc trước còn không có cảm giác gì, chứng tỏ thứ này rất sắc bén.
Pháp bảo trong truyền thuyết?
Chít chít…
Lúc này dường như chuột xung quanh mới lấy lại tinh thần, bắt đầu chạy trối chết.
Cũng hơi nhiều, nếu đánh từng này thì khá vất vả đấy.
Sau đó, hắn rút ra tất cả các con dao đâm trên tường rồi vung ra ngoài.
Tiểu Lý phi đao, hắn cũng biết.
Suy cho cùng thì...cực ngầu.
Nhất khi xem phim thời còn học sơ trung, khổ luyện hồi lâu, hắn nói với đám bạn học là hắn biết làm, ấy mà bọn họ còn không tin.
Nếu không phải sợ bị gọi phụ huynh, hắn đã thể hiện cho bọn họ thấy rồi.
Phải mất một khoảng thời gian, Chu Tự mới ra khỏi căn phòng kia.
Mới đi không bao xa, hắn cảm giác bầu trời đã sáng lên rất nhiều.
"Quả nhiên là căn phòng này có vấn đề."
Chu Tự nhìn bốn phía, hiện tại nhìn vô cùng rõ ràng.
Nhưng vừa rồi ở trong căn phòng đó, tối đến độ không thấy rõ bàn tay, trông người cũng chỉ thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ.
Bật đèn trong điện thoại cũng vô dụng.
Lúc này hắn mới có thể nhìn qua cánh tay.
Ban nãy ra quyền bằng tay phải, cũng không cảm thấy đau đớn.
Chỉ có chút vệt máu như vết xước thôi.
"Cảm giác như hoa văn vậy, rất lưu loát."
Giơ tay lên nhìn cho kỹ, hắn phát hiện hình như có chút giống với đường vân trên con dao phát sáng ban nãy.
Thế nhưng vừa rồi quá tối, cho dù những con dao kia có thể phát sáng, hắn cũng không thể thấy quá rõ ràng.
Cũng chẳng quan trọng.
Chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Thân thể của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều, gần như sẽ không bị thương, cho dù bị thương cũng có thể hồi phục nhanh chóng.
Thể chất rất mạnh mẽ.
Nhưng vẫn sẽ bị thường, nếu không hắn cũng phải bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải là người hay không.
Ngoại trừ có công lực ngàn năm, những thứ khác không có gì đặc biệt.
Ồ, bây giờ có rồi đấy.
Đó là có cha mẹ làm nhân vật phản diện.
Thân là một nhân vật phản diện nho nhỏ, hắn lo lắng có một ngày nhân sĩ chính đạo sẽ tìm hắn để trừ ma vệ đạo.
Nhớ tới điều này, hắn liếc nhìn căn phòng vừa rồi.
"Vẫn không quen lắm."
Chu Tự lắc đầu thở dài.
Hai kẻ ban nãy là con người, tuy rằng hắn xử lý không ít dã thú, nhưng...
Chưa từng giết ai cả.
"Chẳng lẽ phải chờ bọn họ đến trả thù ta một lần, mới có thể thuận lý thành chương cảm thụ sự tàn khốc của Giới Tu Chân sao?"
"Ài..."
Nghĩ đến điều này, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.
Những người vừa rồi đều là tu chân giả, mà đối phương bị hắn đánh trọng thương phải chạy trốn.
Nhỡ như người chạy người tìm đến gây phiền phức cho hắn, liệu hắn có thể ứng phó được không?
Tu chân giả cũng không giống dã thú.
"Quên đi, hỏi lão cha một chút."
...
Sáng sớm.
Chu Tự vừa từ vùng ngoại ô trở về con đường có lác đác mấy người.
Phải mua một bộ quần áo mới, vết thương ở cánh tay có chút lộ liễu, vẫn nên che lại một chút thì tốt hơn.
"Alo, cha à, hỏi người một chuyện."
Chu Tự nói với điện thoại mới được thông qua, định nói nghi vấn đêm qua.
"Con trai ta à, có thắc mắc gì muốn người làm cha đây giải thích hả?"
Giọng nói trầm thấp của Chu Nhiên truyền tới.
"Cha à, cha có thể bình thường một chút được không?"
"Nói mau đi, ta còn phải chuẩn bị bữa sáng cho mẹ ngươi."
"Tối qua, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề."
Thấy cha mình đã bình thường trở lại, hắn bèn nói nghi vấn trong lòng:
"Tu chân giả mạnh như vậy, nếu có một ngày một đám tu chân giả muốn động thủ với ta, có phải ta sẽ gặp nguy hiểm không?”