Chương 127: Bao Giờ Rảnh Rồi Nói
Lúc này tất cả thấy Đạo Tử vươn tay đặt lên trên trận pháp, trận pháp sáng lên.
Có sức mạnh bắt đầu dung nhập, dường như đang có ý đồ thử phá giải một chút công kích cùng vây khốn của trận pháp.
Rất nhanh họ đã thấy trong trận pháp xuất hiện một luồng sức mạnh, sức mạnh này tạo thành kim đồng hồ đong đưa.
Tích!
Kim đồng hồ nhích một bước, ánh sáng nở rộ, một vòng trận pháp hoàn toàn mới tách ra từ trận pháp ở cửa động, bày ở bên cạnh.
Tích!
Kim đồng hồ lại chuyển động lần nữa, ánh sáng lóe lên, trận pháp mới lại được tách ra.
Tích!
Tích!
Kim đồng hồ không ngừng chuyển động, trận pháp cũng theo đó không ngừng gia tăng.
Màn quái dị này làm cho mọi người chấn động, họ căn bản không biết tại sao lại xuất hiện loại dị biến này.
Ngay cả Đổng tiền bối cũng không hiểu.
Trận pháp xuất hiện loại biến hóa như thế này, nằm ngoài dự liệu của hắn.
Soạt!
Vào lúc này, một lượng lớn trận pháp bắt đầu tràn ra, toàn bộ sơn động đều bị trận pháp này chiếm cứ.
Mới đầu không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại, dường như họ thấy đồng hồ.
Không giống với đồng hồ chỉ thời gian.
Sáu mươi trận pháp đồng hồ không giống nhau hiện ra trước mặt tất cả bọn họ, tiếp đó đồng hồ bắt đầu dịch chuyển, tất cả kim đồng hồ đều chỉ con số không.
Khi tất cả các trận pháp tách ra đều chỉ không giờ, trận pháp lại lần nữa dung hợp lại.
Tốc độ vô cùng nhanh.
Không đến hai nhịp, trong sáu mươi trận pháp chỉ còn lại một cái ở cửa động kia.
Đúng lúc đó, trận pháp này xuất hiện vết nứt.
Răng rắc!
Ầm!
Trận pháp Thiên Khải khiến tất cả mọi người phải bó tay...Vỡ vụn thành bột phấn.
Khiến một đám đệ tử đứng xem cứ ngây ngốc tại chỗ, ngay cả Đổng tiền bối cũng không ngoại lệ.
An Khách chấn kinh, nhất thời hắn cảm giác mình thật ngu xuẩn, ánh mắt thiển cận.
Hắn không chút do dự, sửa đổi tiêu đề: Biến mục nát thành thần kỳ, Đạo Tử đích thân tới núi Khải Linh phá đại trận Thiên Khải trong nháy mắt.
Sau đó hắn vẽ lại hình ảnh vừa mới thấy, trực tiếp truyền đi.
Dùng cách thức nhanh nhất ghi lại sự kiện lần này.
Tuyệt đối có thể dậy ngàn con sóng.
Đạo Tử Kiếm Thư nhìn cửa động, quay người rời đi.
Cả đám vốn định chờ Đạo Tử đi vào xem xét cơ duyên, nhưng không ngờ Đạo Tử lại quan tâm.
"Đạo Tử không đi vào sao?"
Đổng tiền bối lập tức hỏi.
Hắn vẫn hơi chấn động, quá nhanh.
Trận pháp này bị phá quá nhanh, khiến hắn có chút luống cuống.
"Để lần sau, nếu có thứ khó hơn hi vọng tiền bối báo với ta một tiếng."
Đạo Tử Kiếm Thư nhẹ giọng trả lời, đạp không mà đi.
An Khách lại một lần nữa chửi mình con mắt thiển cận, hắn vừa mới viết bảo mọi người tới xem Đạo Tử lấy được cơ duyên, nhưng mà Đạo Tử lại không cần, chỉ muốn khiêu chiến trận pháp có mức độ khó cao hơn.
Đây chính là lề lối, đây chính là cảnh giới.
Đạo Tử khủng bố như vậy.
…
"Đại ca, ngươi thật sự là Thần Nhân, nhưng mà cởi bỏ hình như cũng tốt, hôm nào đại ca rảnh thì tới nhà ta, ta dẫn ngươi đi lấy."
Chu Tự đang ăn trưa thì nhận được tin tức của Lý Lạc Thư.
Hình như người này không để ý lắm tới chuyện mình xem mắt thất bại.
Nhưng lại rất để ý công việc của hắn.
Làm bảo an nhà máy điện tử tốt như vậy sao?
So được với thư viện chắc?
"Bao giờ rảnh rồi nói."
Chu Tự trả lời.
Đồ vật có gì mà cần? Hắn hình như chẳng thiếu gì.
Có điều là Nguyệt tỷ phá mở trận pháp, Nguyệt tỷ thiếu sao?
Nàng không thiếu.
Thật sự chẳng thiếu gì, vốn chính là công chúa được sủng ái.
Trong nhà, muốn gì là được đó.
Nàng thì thiếu gì được?
Không thiếu đạo đức là cám ơn trời đất rồi.
"Tạm thời không có gì khó khăn hơn, nhưng có điều này phải nhắc đại ca, đúng vậy, mấy ngày này đại ca đừng đi ngoại ô chơi. Có thể sẽ có chút nguy hiểm. Ta đi xem mắt thêm lần nữa hẳn là có thể trở về, đến lúc đó đám trộm cắp nẫng tay trên kia ta sẽ xử lý hết."
Lý Lạc Thư tốt bụng nhắc nhở.
Đám trộm cắp nẫng tay trên?
Đọa Thi?
Đây cũng là kẻ đoạt quái?
May mà đêm nay hắn hành động, từ khi thân phận Thánh Tử của hắn bại lộ, nguy hiểm còn chưa xuất hiện, nhưng lại xuất hiện cả đống người đoạt quái.
Mạnh như Nguyệt tỷ, yếu như Tam lão bản.
Nguyệt tỷ ăn nhiều quả Trí Tuệ như vậy, một khi đột phá, về sau càng khó hơn.
"Đúng rồi, nếu lại đi xem mắt, đừng dùng cách ta đã dạy cho ngươi."
Chu Tự gửi một câu.
"Vậy ta phải làm như thế nào? Đại ca kinh nghiệm phong phú, ta cũng cảm nhận được."
"…ngươi đứng đắn một chút là được."
"Vậy ta sẽ thử xem."
Chu Tự cất điện thoại, thở phào một hơi.
Chuyện này nếu như bị bố mẹ của Lý Lạc Thư phát hiện đối phương xem mắt thất bại là do hắn dạy bậy, không biết có bị trách hay không.
Cái này cũng không tính là lỗi của hắn.
Người bình thường cầm được cây gậy đều vung vẩy vài cái, chơi đùa vui vẻ.
Nhưng luôn có một số người ăn no rửng mỡ mang đi quấy phân.
Vì ba vị lão bản muốn đi xem xét tình huống ở ngoại ô, Chu Tự bị yêu cầu tăng ca hai tiếng.
Hắn yếu nhất nên chỉ có thể ở lại trực, không thích hợp ra ngoài.