Chương 129: Giày Vò Hắn Cả Đời
Thuật pháp cũng ngưng tụ lại trong tay nàng, ngọn lửa bùng lên, như từ trên trời giáng xuống.
Uỳnh!
Uỳnh!
"Không quen lắm, nhưng nhiều như vậy cũng đủ để quen."
Thu Thiển nhìn rất nhiều đọa thi nhủ thầm.
Trước mắt gặp phải đều là những đọa thi không có linh trí, xem ra chưa khôi phục được mấy.
Dễ giải quyết.
Có điều nhất định có một số đọa thi tỉnh táo trà trộn ở trong đó, tìm ra rất dễ, giả vờ suy yếu là xong.
Hiện tại giả vờ thì lộ liễu quá, đối phương không nhất định mắc câu, vậy nên cứ tiếp tục làm quen sức mạnh thất phẩm thôi.
Nhưng mà...Nàng nhìn hướng thành tây, trong lòng hơi lấn cấn.
"Cứ có cảm giác Nguyệt tỷ đang làm chuyện khác, không biết là gì."
Nhưng nhất định có vấn đề, bên kia có thể sẽ phát sinh gì đó.
Rảnh tay thì qua đó xem thế nào.
...
"Người ma đạo ra tay rồi, nhưng mà chỉ có vùng ngoại ô thành đông là động tĩnh lớn nhất, thành nam bên kia rất quỷ dị, cũng không vào được."
Hàn Tô hơi kinh ngạc.
"Thành tây càng kỳ quái, tất cả các biện pháp thăm dò đều bị chặn, mà dưới chân lại xuất hiện một cái đầu chó, dường như đang cảnh cáo ta."
Sắc mặt Minh Nam Sở không tốt lắm.
Đầu chó dễ khiến cho người nghĩ đến Đại Địa Thần Khuyển.
"Thành đông không có bất kỳ phát hiện gì."
Tô Thi nói.
Nàng cũng không xác định là không có vấn đề hay là không có phát hiện, nàng cứ nói Minh Nam Sở cùng Hàn Tô nghe để đấy là được.
Khẳng định còn phải tiếp tục dò xét.
"Xem ra là người ma đạo có hành động, không biết Thánh Tử Ma Đạo có xuất thủ hay không."
Hàn Tô không dám chắc.
Về lý luận, Thánh Tử Ma Đạo sẽ ra tay, nhưng mà Thánh Tử Ma Đạo thì không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán, chỉ có thể xem tình huống rồi nói.
Mà lúc này thân là Thánh Tử Ma Đạo, Chu Tự đã quẹt thẻ tan làm.
"Trình tỷ, ta về đây, còn lại giao cho ngươi vậy."
"Được."
Chào Trình tỷ, Chu Tự rời khỏi thư viện, đi đến vùng ngoại ô.
Trên đường, hắn nhận được tin tức của Đại Địa Thần Khuyển, dã quái đã vào chỗ, chỉ chờ hắn đi ký nhận.
Đột nhiên cảm giác có một con chó cũng không tệ.
Đến lúc đó hỏi cha mẹ xem, có thể nuôi được không.
Có thể nuôi thì nuôi, để nó làm tai mắt, tiện cho hắn sau này đi tiêu diệt dã quái.
Ma pháp mới có thể đánh bại ma pháp, tự nhiên diệt dã quái cũng phải dùng dã quái là tốt nhất.
Mất một chút thời gian, hắn tới được vùng ngoại ô.
Đại Địa Thần Khuyển đã sớm cung kính chờ đợi từ lâu, lúc này trên người nó vẫn phát ra ánh sáng như cũ.
"Gia đến rồi, đọa thi cách nơi này một đoạn, ta cõng ngài đến đó nhé?"
Đại Địa Thần Khuyển đi tới bên cạnh Chu Tự chân thành nói.
"Không cần."
Chu Tự lắc đầu.
Trên thân Đại Địa Thần Khuyển phát ra ánh sáng, mang theo uy nghiêm, sẽ làm giảm hiệu quả đặc hiệu của hắn, cách xa một chút tốt hơn.
Đợi bao giờ đặc hiệu của hắn ở đẳng cấp cao hơn rồi nói sau.
"Đúng rồi, lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đâu có phát sáng."
Chu Tự hỏi.
Đương nhiên, cùng lắm phát sáng cũng chỉ khiến hắn ngạc nhiên một chút.
Tiện thể ao ước một chút, nên tiêu diệt vẫn nên tiêu diệt. Không có áp lực, sẽ khiến hắn áp lực, nói tiếng người, chính là lộ ra dáng vẻ đáng thương bất lực.
Hắn thích loại dã quái đủ hung mãnh, đủ anh dung như vậy.
Đối phương chết cũng có tôn nghiêm, hắn ra quyền cũng không có áp lực tâm lý.
"Đây là bảo hộ của đại địa, để người khác không thể tới quấy rầy gia, ta sẽ chú ý đất đai xung quanh, đề phòng có người tự tiện tới gần."
Đại Địa Thần Khuyển nói.
Chu Tự nhìn đối phương hào sảng tán dương:
"Làm tốt lắm."
Lần này không có người đến đoạt quái, có lẽ bọn người Nguyệt tỷ gọi cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn.
Nghe Chu Tự khen, ba cái mặt của Đại Địa Thần Khuyển tươi cười hớn hở:
"Là gia dạy ta đúng đắn."
Chu Tự không nói thêm gì nữa, hắn lấy ra Phá Thiên chiến kích, phát động Phá Thiên Ma Thể.
Ngọn lửa đỏ sậm thiêu đốt trên người hắn, bên trong Phá Thiên chiến kích xuất hiện một cái bóng to lớn như cự thú vờn quanh bên người Chu Tự.
Thế trận này khiến Đại Địa Thần Khuyển sững sờ.
Sức mạnh gia biểu hiện ra cũng không khoa trương lắm, nhưng mà cái bóng đó khiến nó cảm nhận được sự hung ác.
Như là bất cứ lúc nào cũng có thể phản phệ.
Nhưng gia là ai chứ?
Thánh Tử Ma Đạo, giết người như ngóe, khát máu như điên, chỉ là một cái pháp bảo hung vật cũng xứng phản phệ gia?
Không biết tự lượng sức mình, tự tìm đường chết.
…
Trong rừng cây, nam tử trung niên cưỡi khô lâu chiến mã yên lặng nhìn về phía trước.
Họ vừa mới đến nơi này, muốn nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai sẽ bắt đầu động thủ.
Dù chưa tìm được Đạo tử Kiếm Thư.
Nhưng nơi này có khí tức của đối phương, khí tức này họ đã ghi nhớ ba mươi năm.
Không thể sai được.
"Lúc huyết tế bắt đầu, chính là thời điểm chúng ta khôi phục thực lực. Khi đó Đạo tử Kiếm Thư nhất định sẽ phải xuất hiện. Đạo tông Thiên Vân là danh môn chính phái, không thể nào chỉ đứng nhìn chúng ta huyết tế, nếu như Đạo tử Kiếm Thư e ngại mà không dám ứng chiến, như vậy chúng ta sẽ trở thành tâm ma của hắn, giày vỏ hắn cả đời."