Chương 34: Chủ Động Xuất Kích
Chu Tự:
“...”
Thôi bỏ đi.
Hắn không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của vòng bạn bè.
Khi còn đi học, hắn cố gắng học võ lâm tuyệt học, lĩnh hội nghĩa lớn của hiệp khách, cho nên…
Có khá rất ít người hiểu hắn, vòng bạn bè vẫn luôn rất yên tĩnh.
Chủ yếu là vì trong danh sách bạn bè chẳng có ai.
Là lỗi của hắn, khi đã lựa chọn con đường khác với số đông.
Nếu như hắn có thể chọn lại, lần này hắn sẽ lựa chọn chặn tất cả bạn bè.
Dù sao thì trong một lần vui vẻ, hắn đã đăng một câu: Đạn Chỉ Thần Công đã đại thành…
Không ai hiểu hắn.
Về đến nhà, ánh mắt cha mẹ nhìn hắn cũng khác hẳn, mẹ mua rất nhiều đồ bổ não, còn nói với hắn không nên học hành quá áp lực. Cha uống ít rượu vào thì nói với hắn, nam tử hán đại trượng phu, ai mà chẳng có tuổi trẻ điên cuồng.
Mới có cấp hai, có đến mức phải vậy không?
Chu Tự đổi sang chủ đề khác:
“Nguyệt tỷ đang vẽ gì đấy?”
Ánh mắt của hắn hướng về trận pháp ở phòng khách, Nguyệt tỷ thường xuyên đi qua đi lại ở vị trí đó.
“Để ngươi dùng lúc tu luyện đấy, gần đây có rất nhiều người muốn mạo hiểm đến dẫn dụ ngươi, ta thấy chúng ta phải chủ động xuất kích. Để bọn chúng truyền bá danh tiếng của ngươi. Để có nhiều biết về sự tàn bạo, khát máu của ngươi hơn. Cụ thể thì đợi bạn ta đến rồi nói tiếp, nhưng phải để ngươi nhập phẩm trước đã.” Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chủ động xuất kích?
Chu Tự nghĩ một hồi, phải đi đánh bọn Minh Nam Sở sao, vậy tiền lương còn không?
Sau đó hắn lại chú ý đến bạn của Nguyệt tỷ:
“Người bạn mà Nguyệt tỷ nói là ai vậy?”
“Chính là người chuyển đến ở cùng, chắc sắp đến rồi!”
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Cốc cốc!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.
Chu Tự khá khó hiểu, ai lại không có việc gì làm mà gõ cửa nhà hắn?
Cha mẹ trở về rồi ư?
Không đến mức đấy, cũng đâu có chuyện gì, họ trở về làm gì?
“Là bạn của ta, cũng tới lúc đến rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt nhảy từ trên ghế xuống, chạy ra mở cửa.
Chân của nàng không thể chạm vào mặt đất.
Chiều cao có hơi khiêm tốn.
Bạn của Nguyệt tỷ?
Chu Tự đi theo, hắn phải xem xem rốt cuộc là ai đến, cho dù là nam hay nữ, hắn đều không thể để đối phương ở lại.
Hy vọng đối phương biết điều một chút.
Nhưng khi Nguyệt tỷ mở cửa ra, Chu Tự chợt sững sờ.
Hắn nhất thời giật mình, bởi vì người đứng ở cửa là một cô gái.
Hơn nữa còn là cô gái mà hắn quen biết, chỉ là phong cách trang điểm khác đi một chút.
…
Lúc này, có một cô gái trẻ đang đứng trước cửa.
Tóc đuôi ngựa cột cao, bên trái có hai lọn tóc, một tím một đỏ, má phải dán giấy màu sặc sỡ.
Đôi mắt long lanh và hàm răng trắng bóng, miệng ngậm cây kẹo que, vẻ rất thỏa mãn.
Trang phục cô gái mặc cũng rất đặc biệt, khoác hờ chiếc áo khoác màu đen, bên trong là lót màu hồng phấn.
Bên dưới lớp áo khoác là áo dài tay kẻ xanh tím.
Nàng gác tay trên rương hành lý.
Thu Thiển, là một Thu Thiển hoàn toàn khác với hôm xem mắt.
"Thời thượng quá."
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thu Thiển, Chu Tự vô thức thốt lên.
Ma Đạo Thần Nữ quả không tầm thường.
Chu Ngưng Nguyệt thì chẳng có cảm giác gì, có lẽ nhìn quen rồi.
Còn Thu Thiển vốn đang thỏa mãn ngậm kẹo, nhìn Chu Tự bèn khựng lại.
Nàng lập tức đứng nghiêm chỉnh.
Mặc áo khoác cẩn thận, kéo khóa lên, tiếp đó dùng phép thuật xóa sạch lọn đỏ lọn tím trên tóc, bỏ kẹo que trong miệng ra, xé bỏ lớp giấy dán trên mặt, lớp giấy bị xé vội để lại chút hồng.
Xong xuôi tất cả, Thu Thiển mới nhẹ giọng nói:
"Làm phiền hai vị quá."
Vừa nói nàng vừa nhìn Nguyệt tỷ, nghĩ thầm, làm sao tìm được cái lý do chính đáng đánh cho bả một trận.
"Không phiền, vào đi, nhà ta còn một phòng trống."
Chu Ngưng Nguyệt đứng sang một bên nhường chỗ cho Thu Thiển.
"Nguyệt tỷ không ở một mình sao?"
Thu Thiển bước vào, hỏi nàng.
"Nơi này là Thanh Thành, nhà ta đương nhiên là chỗ ở của Chu Tự, vốn là hai người ở, bây giờ thêm ngươi nữa là ba, cũng không có ai khác."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Thu Thiển:
"..."
Hóa ra không có ai khác là ý này.
Chu Tự cũng nhường sang một bên.
Hắn phát hiện quả thật mình không thể đuổi Thu Thiển đi.
Thất sách rồi.
Có điều hình như Thu Thiển bình thường không an tĩnh thế này.
Cũng phải, vừa gặp đã dội cho người ta cả cốc cà phê, sao có thể thục nữ cho được.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đến phòng."
Chu Ngưng Nguyệt đi trước dẫn đường.
Thu Thiển gật đầu, đi theo sau.
"Đúng rồi, mặt ngươi sao rồi?"
"Ngã một phát, không nghiêm trọng."
"À, bản đồ ta đưa ngươi chuẩn không?"
"Đúng là do Nguyệt tỷ vẽ?"
"Đương nhiên."
Chu Ngưng Nguyệt ngừng một lát rồi nói tiếp:
"Là mẹ ta vẽ."
Thu Thiển:
"..."
Chu Tự nhìn theo các nàng, muốn nói gì đó lại không thể nào nói ra.
Cả hai người hắn đều không thể đuổi đi, một người là tỷ tỷ ruột, một người có vẻ như là vị hôn thê.
Bị cha mẹ ép duyên, tuổi trẻ bồng bột hắn vốn nên phẫn nộ, chống đối, thậm chí bỏ nhà.
Nhưng mà...
Không biết tại sao, lại thấy hơi vui vui.
Sau đó hắn tiếp tục ăn màn thầu của mình, muốn làm đồ ăn nhưng không có gì, chỉ đành hấp tạm mấy cái sủi cảo.
Đơn điệu quá thì chiên mấy cái, chần mấy cái.