Chương 37: Bát Phẩm
"Mấy ngày nay, mỗi ngày ngươi phải ở trong trận pháp tu luyện, hẳn là miễn cưỡng có thể vào cửu phẩm, còn lên bát phẩm thì hơi khó, đến lúc đó ta sẽ đến chỗ cha mẹ lấy vài thứ, để ngươi có thể tăng nhanh tiến độ tranh thủ sang năm lên bát phẩm."
Chu Ngưng Nguyệt vỗ ngực, hào sảng nói.
"Vậy thất phẩm thì sao?"
Chu Tự hỏi.
Sang năm mới lên được bát phẩm, hình như rất chậm, ma chủng của hắn hơn nửa tháng đã bát phẩm rồi thì phải?
Qua tiếp hơn nửa tháng nữa, khả năng có thể lên thất phẩm.
"Thất phẩm? Vậy phải rất lâu."
Chu Ngưng Nguyệt cầm cái thìa không áp lên môi, suy tư rồi nói:
"Nếu như bình thường, ta tám tuổi cửu phẩm, mười ba tuổi bát phẩm, mười năm sau thất phẩm. Cho nên ngươi muốn thất phẩm chắc phải mất bốn năm năm."
"Vậy là Nguyệt tỷ năm nay 23 tuổi?"
Chu Tự hỏi.
"Có khi là 29 tuổi rồi."
Thu Thiển ở bên cạnh nói theo.
"Ta tám tuổi, các ngươi mới là hai mươi mấy tuổi đấy."
Chu Ngưng Nguyệt uốn nắn lại sai lầm của bọn hắn.
"Tu chân giới thì thiên phú kém lại tu luyện càng nhanh sao?"
Chu Tự rất tò mò, Nguyệt tỷ phải mất mười năm, sao hắn lại chỉ có năm sáu năm?
"Không phải, ta lấy tài nguyên đỉnh cấp trong nhà ra cho ngươi tu luyện mới nhanh được như vậy, mà ngươi lại tu Chu Thiên Kinh, Chu Thiên Kinh chính là căn bản của căn bản, dễ dàng nhưng cũng yếu nhất, vậy nên đường mới càng ngắn. Cũng chỉ có thể đi hết hạ tam phẩm. Cho nên sau thất phẩm, ngươi sẽ gặp khó khăn. Còn ta thì khác, Cửu Chuyển Minh Thần Công của ta khó tu cũng mạnh hơn, đường cũng càng xa. Có thể đi thẳng tới cửu chuyển nhất phẩm, càng về sau tốc độ tu luyện càng nhanh lại càng dễ hơn người khác. Thân thể thu nhỏ là có chỗ tốt."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Vậy Thu Thiển tu là cái gì?"
Chu Tự nhìn sang Thu Thiển.
"Công pháp ta tu không phải trên ý tứ bình thường."
Ngừng một chút, nàng nói tiếp:
"Tịnh Linh Thần Khải là tên quyển công pháp nào."
Chu Tự chưa từng nghe qua, cũng không để ý.
Hắn không biết nhiều về tu chân giới.
Có điều lên thất phẩm hình như không dễ dàng gì, nhưng mà nếu là nuôi ma chủng, hắn cảm giác thất phẩm cũng chỉ là chuyện trong một tháng thôi.
Quả nhiên vẫn không đúng sách.
Hi vọng ma chủng đừng có không biết tốt xấu, sau bát phẩm đừng có tự tung tự tác.
…
Định sẵn chủ nhật hành động xong, Chu Tự đứng dậy đi làm.
Trước khi đi hắn uống nốt bát cháo, tiện thể mang bát không đến phòng bếp.
Cảm giác ánh mắt Thu Thiển cứ nhìn chằm chằm vào bát của hắn, không cẩn thận sẽ bị múc thêm vào bát.
Người trong Ma Đạo, quả nhiên khủng bố, lúc ăn cơm cũng vô hình bức ép người ta.
Có điều, hắn rất ngạc nhiên hỏi Nguyệt tỷ chuyện tuần hoàn từ tám đến mười tám tuổi.
Hóa ra trước mười tám tuổi, công pháp không có tác dụng tuần hoàn.
Sau mười tám tuổi, tùy thuộc vào cảnh giới của Nguyệt tỷ mà bắt đầu tuần hoàn.
Khi đó Nguyệt tỷ sắp thất phẩm, cho nên bắt đầu thu nhỏ.
Còn cụ thể hơn thì hắn không hỏi nữa, dù sao gần đây vẫn luôn dừng lại ở tám tuổi.
Có thể là lên đến trung tam phẩm không quá dễ dàng.
Nhưng mà gặp được cơ duyên, muốn lên cũng không khó, ví dụ đại địa Thần Khuyển mà các nàng từng nhắc đến.
Nếu như lần này được cơ duyên, tu vi có thể một ngày tăng lên ngàn dặm.
Chỉ có điều đến đại địa Thần Khuyển cũng có rất nhiều mối nguy hiểm, nếu không may đắc tội, đừng nói được tiến vào cơ duyên chi địa, rất có thể sẽ bị trọng thương.
Gần đây Thu Thiển và Nguyệt tỷ đều bắt hắn phải đối xử với chó tốt một chút.
Chu Tự ra khỏi tiểu khu, đúng lúc này một con chó đang nhìn hắn chằm chằm, như muốn lồng lên cắn.
Đối phương không an phận, Chu Tự trừng nó một cái.
Con chó rùng mình, ư ử một tiếng, cụp đuôi chạy trốn.
Chu Tự nhún vai, hắn cũng đâu phải ác ma chuyên ngược đãi chó, tại sao cứ một mực nhắc nhở hắn phải đối xử tốt với chó một chút?
Chẳng lẽ...là loại chó độc thân như Nguyệt tỷ?
...
Thư viện Đông Lâm.
Cất kỹ thẻ đi làm, Chu Tự mới đi đến quầy hàng đọc sách.
Hôm nay không thấy ba người kia, không biết có tới hay không.
Ba vị đó là chủ của cái thư viện này, chỉ có hắn mới là nhân viên.
Hi vọng cuối tháng ba vị chủ tiệm có thể cho hắn thêm chút tiền thưởng.
Trò chơi hôm qua hắn thắng, vậy nên có chút mong đợi.
Vừa ngồi xuống, đã thấy một phụ nữ trung niên đi vào.
"Dì Trình ạ."
Chu Tự cất tiếng chào bà.
Lần trước, may mà có dì Trình mới không có tổn thất gì nặng nề, lần này lại gặp, tất nhiên phải chào hỏi một tiếng.
Vẻ mặt dì Trình không thay đổi nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong.
Khu vực làm việc của những người khác ở bên trong.
"Dì Trình quả là một người nghiêm túc."
Nhìn dì Trình không nói không cười, trong lòng Chu Tự thầm ngậm ngùi, sau đó bắt đầu đọc sách.
Không có gì để tiêu hao, hắn chỉ xem vài mẩu truyện ngắn giết thời gian.
Nếu không phải sợ quá đột ngột, hắn rất muốn xem những sách liên quan tới tu chân giới.