Chương 39: Phe Phản Diện Vô Địch
Hắn đi siêu thị mua một ít đồ ăn, mua thêm đồ ăn nhanh.
Mỳ gói hoặc là sủi cảo.
Để chuẩn bị cho Nguyệt tỷ ở nhà một mình.
Còn về có dinh dưỡng hay không…
Vốn dĩ nàng ăn cũng không lớn lên được, có dinh dưỡng hay không cũng không quan trọng.
Cha mẹ cũng không quản, một đệ đệ như hắn có gì mà quản?
Nghĩ lại, khi lần đầu tiên Nguyệt tỷ gặp hắn, đã gọi hắn là thúc thúc…
Bây giờ là đệ đệ, con gái thật dễ thay đổi.
Sau đó hắn lại mua một miếng thịt ba chỉ, một ít xương sườn, một số tôm he, một ít cá viên.
Như này có thể ăn mấy ngày rồi.
Đều là những món dễ làm, món quá phức tạp, hắn cũng không biết làm.
Như này cũng đã tốn rất nhiều tiền của hắn.
Cũng may, ba ngày nữa sẽ có lương vào tài khoản, không cần gọi điện cho mẹ.
“Tinh tinh tinh, điện thoại của ngươi lại kêu lên kìa.”
Chu Tự lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn thì là mẹ.
Được, mình không gọi điện về thì mẹ cũng gọi đến.
“A lô, mẹ à?”
“Con trai, ngươi đang làm gì?”
Liễu Nam Tư ở bên kia điện thoại lên tiếng hỏi.
“Mua đồ ăn ạ.”
Chu Tự trả lời.
“Một mình?”
“Một mình.”
“Nghe nói Thu Thiển chuyển đến nhà rồi?”
“Nguyệt tỷ gọi đấy, nàng nói là cha mẹ đồng ý rồi.”
Việc này không liên quan đến hắn.
“Nếu ngươi chịu thường xuyên gọi điện để tăng tình cảm với Thu Thiển, thì đến mức để nàng chuyển đến nhà không?”
Liễu Nam Tư tức giận nói.
Chu Tự:
“...”
Các ngươi chỉ cho cách liên lạc.
Thu Thiển thực sự rất xinh, nếu lần đầu tiên xem mặt có cách liên lạc, hắn cũng sẽ gọi điện trò chuyện.
Không biết làm sao người của giới tu chân luôn cảm thấy hắn có thể làm tạo ra việc có thể trong khi không thể.
“Bây giờ nàng chuyển đến nhà rồi, có cảm giác thế nào?”
Liễu Nam Tư hỏi.
“Muốn có cảm giác gì?”
Chu Tự hỏi.
Buổi tối tu luyện, ban ngày đi làm.
Hình như cũng chưa từng trò chuyện nghiêm túc.
“Bây giờ vừa mới tiếp xúc sẽ không quen, không có cảm giác là bình thường, nhưng ngươi cũng phải tiến bộ lên, bỏ qua Thu Thiển, muốn tìm được người như nàng sẽ rất khó. Bồi dưỡng cảm tình cho tốt, qua thời gian nữa đưa về cho chúng ta gặp mặt.”
Liễu Nam Tư không nói thêm việc khác:
“Được rồi, giờ ăn cơm buổi tối đông khách hơn rồi. Nhớ kỹ lời mẹ nói. Mẹ ở có tai mắt bên cạnh con đấy.”
Nói xong Chu Tự phát hiện mẹ tắt điện thoại.
Tai mắt…
Nguyệt tỷ sao?
Lập tức Chu Tự có chút tò mò về bức ảnh Nguyệt tỷ mang đến, trước đây mẹ thật sự đẹp như vậy? Cha đẹp trai như vậy?
“Lần sau phải hỏi mới được, nếu thật là vậy, phải hỏi làm sao họ lại bị thời gian tuổi tác giết như con heo, để mình còn tránh xa.”
Còn về việc đưa Thu Thiển về gặp cha mẹ, việc này không gấp.
Hơn nữa đã đính hôn rồi, gặp hay không cũng không sao.
Trước tiên phải giải quyết rắc rối gần nhất của mình, nhờ Nguyệt tỷ tạo danh tiếng cho hắn.
Ngồi vững phe phản diện vô địch.
…
Két két!
Chu Tự mở cửa ra.
Sau khi đi vào cửa, hắn nhìn thấy hai cô gái, một lớn một nhỏ ngồi bên bàn ăn.
Đang ăn cơm nói chuyện rất vui vẻ.
Đương nhiên các nàng cũng nhìn qua.
Chu Tự không để ý đến hai người kia, mà nhìn ba món ăn một món canh trên bàn ăn.
Có thịt, có cá, có rau.
Cho nên...Ba người phe phản diện Ma tu trong nhà, thực ra người khổ nhất chỉ có hắn.
Phải đi làm, phải chuẩn bị thức ăn.
Hai người còn lại, ăn ngon mặc đẹp.
Không làm Thánh Tử cũng được.
“Ta đã giúp chuẩn bị xong cơm của ngươi rồi.”
Thu Thiển đẩy bát của Chu Tự đến vị trí của hắn.
Nhìn bát đũa của mình, Chu Tự cảm thấy vẫn có thể làm Thánh Tử Ma Đạo thêm mấy ngày.
Sau đó hắn xếp đồ vào trong tủ lạnh rất ngăn nắp gọn gàng, hoa quả cũng có mua một ít.
Nhưng hắn phát hiện trong tủ lạnh cũng có không ít, là Thu Thiển mua, không nhiều lắm, có lẽ mấy ngày là có thể ăn hết toàn bộ.
“Ta đã cho người của ta truyền tin tức đến những ma tu đó rồi, kể cả đạo tu cũng sẽ nghe được một số tin tức. Mấy ngày nay họ sẽ hành động, chủ nhật sẽ bắt đầu thu hút ngươi ra.”
Chu Ngưng Nguyệt uống ngụm canh rồi nhìn Chu Tự nói:
“Cho nên mấy ngày nay ngươi phải cố gắng tăng thực lực.”
Chu Tự gật đầu.
Dù sao cũng quay về tu luyện, có cố gắng cũng không có gắng được đến đâu.
Hắn không thể nắm chắc tiến độ của Chu Thiên Kinh, chỉ có thể an tâm ngồi xuống.
Hắn chỉ quan tâm Ma Chủng, đêm nay có lẽ bắt đầu báo đáp rồi, ngày mai có thể có hai vòng.
Lại gần thêm một bước đến bậc tám.
“Đúng rồi, được biết giới hạn của mình có thể chỉ ở bậc bảy, liệu có thất vọng hay không?”
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi.
Nghe thấy lời này, Chu Tự quay đầu nhìn về phía Nguyệt tỷ.
Sắc mặt có chút buồn rầu, bất đắc dĩ.
“Nói là đã nghĩ thông đương nhiên là giả, nam tử hán đại trượng phu, đâu có ai không muốn ngự kiếm thừa phong, trừ ma trong thời đất? Nói là đã nghĩ thông, thực ra chỉ là cúi đầu nói bỏ qua với số phận không còn cách nào thôi.”