Chương 47: Bổ Sung Dinh Dưỡng
Có điều linh khí vừa mới được vận chuyển thành công, không đến mức khiến cho ma chủng ăn lại, khả năng duy nhất là thời gian đã trôi qua quá lâu.
Khi hắn một lần nữa mở mắt ra, thì trời đã sắp tối.
Vậy chứng tỏ đã trôi qua một ngày một đêm.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, còn không tỉnh là bọn ta sẽ xuất phát đấy.”
Giọng nói của Nguyệt tỷ truyền tới.
Chu Tự theo bản năng muốn xem mấy giờ.
“6 giờ 36 phút chiều.”
Thu Thiển ân cần trở thành trợ thủ báo giờ.
Phải đi mở mang kiến thức về xen lẫn giữa máu và thịt thôi.
…
Sáu giờ hơn, Chu Tự thu bàn tay đang cầm điện thoại, rồi sau đó đứng dậy tự rót một cốc nước.
“Có muốn ăn cơm không? Có mì trộn.”
Thu Thiển hỏi.
Uống nước xong, Chu Tự sờ sờ bụng và cảm thấy hơi đói.
“Các ngươi có vội không?”
Hắn hỏi.
“Không vội, trời tối rồi thì càng tốt, ngươi chia cho ta một nửa mì của ngươi đi.”
Chu Ngưng Nguyệt bưng bát của nàng đến và bắt đầu chia mì.
“Nguyệt tỷ, tu chân giả không thể kiêng ăn sao?”
Chu Tự nhìn bát mì mà Thu Thiển chuẩn bị cho hắn bớt đi một nửa thì khá tò mò.
“Tám tuổi phải ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng.”
Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên bàn ăn ăn một cách ngon lành.
Có điều vừa mới ăn được một miếng, thì nàng chợt nhớ tới điều gì đó:
“Đúng rồi, Thu Thiển có thể thay quần áo chưa? Xem xem có hợp không.”
Chu Tự vừa mới ngồi xuống đã quay sang nhìn Thu Thiển ở bên cạnh, Thu Thiển lúc này mặc một bộ quần áo thường ngày đơn giản.
Không giống với dáng vẻ tối nay sẽ ra ngoài dạy dỗ người khác.
Càng không giống đang đóng giả thành hắn.
“Đợi ta một lát.”
Thu Thiển đáp lại một câu rồi đi vào trong phòng.
Thu Thiển đi vào trong phòng, Chu Ngưng Nguyệt liền quay lại nhìn Chu Tự.
Thấy ánh mắt của Nguyệt tỷ, Chu Tự như đã ngộ ra.
Bảo hắn đi nhìn trộm ư?
Hắn lo ngày hôm sau ăn cơm sẽ xong sẽ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Dù hắn vẫn chưa biết thứ gì có thể khiến cho cơ thể hắn xảy ra biến đổi mạnh, nhưng một khi Thu Thiển trở nên hung ác, thì có trời mới biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên hắn muốn nói với Nguyệt tỷ, vẫn nên bỏ đi.
“Thu Thiển đợi ngươi tỉnh lại mới mặc đó.”
Chu Ngưng Nguyệt nói trước một câu.
Chu Tự vốn dĩ muốn mở miệng từ chối, nhưng lại nuốt lời vào miệng.
Hoá ra là hắn nghĩ sai rồi, nhưng mà Thu Thiển thay quần áo cũng phải đợi hắn sao?
Lúc này Thu Thiển từ trong phòng bước ra, băng đô cột tóc gọn gàng.
Nàng mặc một chiếc áo vét màu đen, cổ tay màu trắng tương đối rộng.
Tổng thể khá là gọn gàng, trông khá đẹp trai.
Nhìn xuống là quần dài đen phối với giày boot.
Đơn giản vừa vặn, lại không có sự mảnh mai của phụ nữ.
“Thế nào?”
Thu Thiển hỏi Chu Tự.
“Khá đẹp đấy, nhưng mà…”
Chu Tự ngẩng đầu nhìn lên ngực Thu Thiển:
“Có phải hơi rõ một chút không?”
Dù là mặc vét, nhưng đặc trưng phụ nữ của Thu Thiển vẫn hơi rõ một chút.
“Như ta vẫn tốt hơn.”
Thấy Thu Thiển hướng ánh mắt sang, Chu Ngưng Nguyệt nói tiếp:
“Mặc bộ đồ gấu vào không bị chú ý gì cả.”
Chu Tự không nói gì, bộ dạng 8 tuổi thì có gì được?
Thu Thiển cũng không nói gì, mà đi đến cạnh Chu Tự;
“Đưa vòng tay cho ta.”
Chu Tự chỉ vào pháp bảo tích trữ của mình, sau khi thấy Thu Thiển gật đầu, hắn liền tháo ra và đưa cho nàng.
Thứ này có tác dụng gì?
Khi thấy Thu Thiển đeo vòng tay màu đen vào tay, hắn mới phát hiện ra vòng tay màu đỏ của Thu Thiển, hình như giống với của hắn.
“Là một đôi đó, cha mẹ làm đấy.”
Chu Ngưng Nguyệt đẩy bát vào giữa và nói.
Ăn xong rồi, đợi Chu Tự rửa bát.
Hoá ra hắn có lễ vật, nhưng hắn cũng không để ý.
Sau khi Thu Thiển đeo vòng tay vào, liền xuất hiện thay đổi, có khí tức màu đen trào ra hoá thành lĩnh đen quấn trên cổ Thu Thiển, một phần từ từ rũ xuống che lấy phía trước, phần còn lại bay phấp phới, như chiếc khăn quàng đón gió bay lên.
Lúc này Thu Thiển che nửa mặt, kiểu tóc nhẹ nhàng, không phân biệt được là nam hay nữ.
“Thế này thì sao?”
Giọng nói có chút khàn khàn.
“Rất đẹp trai.”
Chu Tự thật lòng nói.
Quả thực rất đẹp trai.
Còn có chút như học cấp 2.
Có điều khí tức màu đen đó có vẻ rất kỳ lạ, có chút cuồng bạo.
“ Đây là khí tức của Phá Thiên Ma Thể.”
Thu Thiển thấy Chu Tự đang nhìn khí tức xung quanh mình thì giải thích.
“Khí tức do ma chủng tạo ra?”
Chu Tự hỏi.
Hắn nhớ là ma chủng của hắn tạo ra khí tức màu đỏ sẫm, chứ không phải màu đen.
Cảm giác rất khác biệt.
“Ừ.”
Thu Thiển gật đầu.
Chu Tự cũng không để ý, nhưng mà hắn thấy Thu Thiển rất thích thay đổi đồ.
Đặc biệt là những loại mặc vào đẹp trai như này, có thể là một Thần Nữ Ma Đạo thích vẻ đẹp trai.
Còn về Thánh Nữ Ma Đạo…
Hắn liếc nhìn Nguyệt tỷ, chỉ biết ăn ăn uống uống.
Là chị của hắn nên rất thích sai bảo người khác.